Tác giả: Trinhcamle
RÉT ĐÔNG
Mỗi người một ngả mưu sinh
Còn lại tôi chỉ một mình…giữa Đông
Tự nhiên bấc bước vào phòng
Cũng tự nhiên bấc lại vòng tay ôm
Tôi đang thèm vạt gió nồm
Giữa chiều mùa Hạ góp gom nắng trời
Tôi đang thèm chút sương phơi
Sớm mai trên lá gởi lời vội đi
Dễ gì có nụ mím chi
Khi hoa còn trốn giữa thì ngủ Đông
Dễ gì có đốm lửa hồng
Đốt trong ánh mắt sưởi bồng bềnh yêu
Vai tôi đã lạnh lắm chiều
Bấc đừng ôm nữa thêm nhiều xót xa
Gọi Xuân cho chớm nụ hoa
Gọi người cho ấm căn nhà rét Đông.
Mỗi người một ngả mưu sinh
Còn lại tôi chỉ một mình…giữa Đông
Tự nhiên bấc bước vào phòng
Cũng tự nhiên bấc lại vòng tay ôm
Tôi đang thèm vạt gió nồm
Giữa chiều mùa Hạ góp gom nắng trời
Tôi đang thèm chút sương phơi
Sớm mai trên lá gởi lời vội đi
Dễ gì có nụ mím chi
Khi hoa còn trốn giữa thì ngủ Đông
Dễ gì có đốm lửa hồng
Đốt trong ánh mắt sưởi bồng bềnh yêu
Vai tôi đã lạnh lắm chiều
Bấc đừng ôm nữa thêm nhiều xót xa
Gọi Xuân cho chớm nụ hoa
Gọi người cho ấm căn nhà rét Đông.