Vướng Sợi Tơ Lòng

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Vướng Sợi Tơ Lòng

Lữ khách dừng chân, trở lại nhà
Từ nay không nữa mộng đường xa
Ngày vui gia đạo, đêm đèn sách
Rảnh rỗi tiêu dao dưới xế tà!

Còn gì diễm phúc, tốt lành hơn
Được sống an nhiên với mảnh hồn
Thanh thản ung dung niềm tự tại
Êm đềm ngày tháng trải hoàng hôn

Nhưng rồi có lúc bỗng bâng khuâng
Hồi tưởng thời gian bước dặm ngàn
Sỏi đá, phong trần, bầu nắng cháy
Vườn xuân, bến lạ, cõi thênh thang…

Biết bao sắc ảnh tuyệt như mơ
Để kẻ bôn ba phải thẫn thờ
Và cũng lắm lần rơi cảnh vắng
Cho người lạc nẻo nghẹn chơ vơ!

Giờ đây thao thức dạ bồi hồi
Thấy nhớ trăng vàng tỏa sáng soi
Thương bóng con đò, dòng nước chảy…
Khiến lòng trăn trở mãi chưa thôi

Có một cái gì tận đáy sâu
Rong rêu phủ lấp, kín từ lâu
Bất ngờ thỉnh thoảng rung rinh lắc
Đẩy bọt trồi lên, gợn ánh sầu

Phải chăng vương vấn hãy còn đây
Bởi dấu chân xưa đậm gót hài
Ngọn gió vô tình lùa rớt hạt
Mọc lên trũng ấy một loài cây!...

9/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized