Tượng Đá Kiên Trinh

Tác giả: Trúc Giang

Đồng Đăng có Phố Kỳ Lừa
Có nàng Tô Thị có chùa Tam Thanh

1-Mẹ goá con côi

Vò võ xuân qua sống mõi mòn
Mò cua bắt ốc dưỡng nuôi con
Tô Văn sấp sỉ mười năm chẳn
Tô Thị vừa lên tám tuổi tròn
Bình lặng đời qua trong túng khó
Nhẹ nhàng an phận giữa lo toan
Cửa nhà vang tiếng cười con trẻ
Lòng mẹ dịu hòa bớt héo hon

2-Trò chơi trẻ thơ

Héo hon thân mẹ chẳng màng chi
Lo nỗi con thơ mệnh hệ gì
Đùa nghịch vô tình anh ném đá
Vui chơi thoả thích bé quên nguy
Trời xui một phút gây thương tích
Người hận ngàn đời để dạ ghi
Lênh láng giữa đầu dòng máu thẩm
Tô Văn sợ quá bỏ em đi

3-Bỏ trốn

Đi mãi đường dài chẳng định phương
May sao Tô thị được người thương
Thuốc thang băng bó cầm ngay máu
Nguy hiểm qua đi thoát nạn ương
Chưa kịp vui mừng con gái khỏe
Lại thêm lo lắng đứa trai cưng
Khắp nơi tìm kiếm nào đâu thấy
Biền biệt tăm hơi…khổ khó lường

4-Tình mẫu tử

Lường được làm sao những rũi may
Trông con mòn mõi hết đêm ngày
Đau thương lòng mẹ thêm tan nát
Vất vả thân con chịu đắng cay
Chồng chất muộân phiền theo nỗi nhớ
Lụn tàn hơi sức đành xuôi tay
Thiêng liêng mẫu tử tình thâm đó
Mãi mãi ngàn đời cao quý thay

5-Cuộc sống mới

Thay đổi từ nay cuộc sống nầy
Bơ vơ thân thích chẳng còn ai
Làm chân sai vặt trong hàng quán
Kiếm bữa cơm no tạm tháng ngày
Xứ Lạng bôn ba theo bước chủ
Trấn Kinh còn lại nỗi quan hoài
Siêng năng chu tất bao nhiêu việc
Dành dụm công lao đợi một mai…

6-Tự lập

Mai sáng bừng lên ý tự cường
Nết na ,xinh đẹp lắm người thương
Một mình mở quán làm nem bán
Đông khách nghe danh đến thưởng tường
Nức tiếng thơm ngon ai cũng thích
Khéo câu chiều chuộng ý càng vương
Hàng Cưa từ đó thêm hưng thịnh
Ai nghĩ tương lai lại bất thường ?

7-Tuổi xuân

Thường khi mai mối khó siêu lòng
Tuổi đã đôi mươi mộng trắng trong
Đây đó tiếng đồn trang thục nữ
Gần xa hương toả đóa xuân hồng
Bao người đã gặp tình vương vấn
Lắm kẻ mơ thầm chuyện thủy chung
Duyên nợ ba sinh rồi cũng đến
Mà sao hạnh phúc chẳng xuôi dòng

8- Se duyên

Dòng đời đưa đẩy khéo trêu ngươi
Kẻ ở chân mây người cuối trời
Xứ Lạng hồng nhan tình thắm đượm
Cao Bằng viễn khách ý chơi vơi
Keo sơn gắn bó đôi lòng lại
Tơ tóc se bền vạn kiếp trôi
Năm tháng êm đềm xây tổ ấm
Aân tình kết trái mãi xanh tươi

9-Vết sẹo ngày thơ

Xanh tươi một cõi thật bình yên
Ngày tháng không vương chút muộn phiền
Oâm đứa con thơ ngồi tựa cửa
Nhìn người tóc xoã gội bên hiên
Đang vui kể chuyện đời sau trước
Chợt thấy bên đầu vết sẹo nghiêng
Ướm hỏi nguồn cơn sao đến nỗi
Mới hay cớ sự lẫn căn duyên

10-Nổi đau thầm lặng

Duyên kiếp sao đành lắm nghiệt oan
Nghe xong lòng quá đỗi bàng hoàng
Niềm đau quá khứ còn vương vất
Hoàn cảnh ngày nay lại bẽ bàng
Em gái hồn nhiên nào nghĩ ngợi
Anh trai tê tái nén lòng than
Ngày đêm tìm cách đi biền biệt
Mong sẽ quên dần chuyện trái ngang

11-Hồi tưởng

Trái ngang phận bạc mãi vương đeo
Nay đó mai đây tựa cánh bèo
Từ buổi thơ ngây đà lận đận
Đến ngày khôn lớn vẫn gieo neo
Thay tên những tưởng thay đời mới
Đổi họ thầm mong đổi kiếp nghèo
Nối nghiệp cha nuôi, tần tảo sống
Ai ngờ dĩ vãng cứ hoài theo

12-Lương tâm

Theo suốt cuộc đời, thật khó yên
Trốn làm sao được nợ oan khiên
Phải đâu ý loạn do người muốn
Chỉ trách tình sai bỡi nghiệp tiền
Xa xót nhìn em lòng quặn thắt
Đớn đau mờ trí dạ sầu miên
Nghĩ suy chẳng biết đâu đường thoát
Một chuyến đi xa khép nỗi niềm

13-Đầu quân

Niềm riêng ấp ủ đợi thời cơ
Gặp lúc non sông có việc chờ
Lẳng lặng đầu quân đăng lính thú
Âm thầm khăn gói biệt người mơ
Dặn dò chu đáo nuôi con trẻ
Khuyên bảo định lường chuyện tóc tơ
Không hẹn ngày mai rồi trở lại
Hỡi ơi, cay đắng mấy ai ngờ?

14-Bàng hoàng

Ai ngờ yên ấm sống bên nhau
Bỗng chốc chia lìa tim thắt đau
Tô thị khóc xa tình liễu trúc
Tô văn chua xót nghĩa trầu cau
Quyết lòng đoạn tuyệt,tìm phương thoát
Cam dạ lỗi nguyền chịu tiếng phao
Hy vọng ngày qua tình sẽ nhạt
Trăm năm không để hận về sau

15- Nỗi lòng người vợ

Sau lúc tiễn đưa tắt lịm lòng
Tim sầu tê tái nỗi chờ mong
Quán buồn lạnh lẽo thưa hàng khách
Nhà trống quạnh hiu thiếu bóng chồng
Ngày bế bồng con lên tháp nguyện
Đêm cầu khẩn phật đến chùa trông
Ba năm rồi lại ba năm nữa
Người vẫn chưa về, tin vắng không

16- Đợi chờ

Không biết người đi quyết đoạn tình
Vẫn nuôi hy vọng để tồn sinh
Thầm mơ lúc cảnh nhà sum họp
Ước nguyện mai non nước thái bình
Khắc khoãi ngày đêm mòn vóc liễu
Đợi chờ năm tháng cạn niềm tin
Cánh chim đã vút trong trời rộng
Dấu vết mịt mờ khói lữa binh

17- Vẹn thủy chung

Binh biến xây thêm vạn nổi sầu
Tin chồng biền biệt đã từ lâu
Ướm lời nhiều kẻ mơ tơ tóc
Nguyện ý riêng nàng quyết đợi nhau
Không quản nhọc nhằn thân cô lẻ
Chỉ lo giữ vẹn nghĩa tình sâu
Chối từ tất cả bao người đến
Thủ tiết đợi chàng chí chẳng nao

18- Bị ép duyên

Chẳng nao lòng sợ thế cường hào
Thương trẻ còn thơ biết tính sao?
Tìm cớ lần hồi mong phép lạ
Nghĩ mưu trì hoãn khấn trời cao
Ngày qua cuộc sống luôn căng thẳng
Đêm đến tâm tư luống nghẹn ngào
Thầm nhũ mai kia chồng trở lại
Tai ương khổ nạn sẽ trôi mau

19- Tuyệt vọng

Mau quá , rồi nay đến hạn kỳ
Hết phương giải thoát ,lệ ai bi
Hồn đau trống vắng không nơi tựa
Tim nát rã rời chẳng thiết chi
Ở lại thân đơn đâu tránh được
Ra đi phận mỏng có yên gì
Ôm con thất thểu lên chùa khấn
Có khổ nào hơn khổ biệt ly

20- Tượng đá kiên trinh

Biệt ly… máu lệ cạn khô rồi
Tô Thị ôm con đứng giữa trời
Gió thét mưa gào trôi mộng thắm
Mây giăng chớp giật vỡ tim côi
Bao nhiêu thương nhớ đông thành đá
Đằng đẳng đợi chờ hóa thạch vôi
Một khối tình chung lưu vạn thuở
Ngàn sau nhắc lại vẫn bồi hồi


Trúc Giang
Chưa phân loại
Uncategorized