Từ Bao Giờ

Tác giả: Nhật Thuận

Từ bao giờ ta bắt đầu gặp nhau,
Mãi về sau, cứ ôm hoài hình bóng.
Từ bao giờ cát vỗ về con sóng,
Bao nỗi lòng, âm ỉ chẳng thể phai.
Từ bao giờ anh nghĩ về một mai,
Chẳng một ai, một ai ngoài em nữa.
Từ bao giờ tim anh thành ngọn lửa,
Như mới vừa, tan chảy cả giá băng.
Từ bao giờ bất chấp mọi khó khăn,
Như tia nắng, giữa đời cần hơi ấm.
Từ bao giờ ngày cứ qua âm thầm.
Bàn tay ấm, muốn giữ mãi tháng năm.
Từ bao giờ thưa dần lời hỏi thăm,
Em bận lắm, khuya rồi sao chưa ngủ?
Từ bao giờ trong lòng vẫn tự nhủ,
Góc phố cũ, vẫn muốn bước cùng em.
Từ bao giờ anh bắt đầu luôn xem,
Chỉ mỗi em, với anh là tri kỉ.
Từ bao giờ lớn dần trong suy nghĩ,
Đừng ngơi nghỉ, bởi sẽ chẳng xa đâu.
Từ bao giờ ta dần ít thấy nhau,
Dẫu phía sau, chỉ cần quay đầu lại.
Từ bao giờ chẳng còn thấy ngần ngại,
Dẫu thực tại, dõi theo từ phía xa.
Từ bao giờ anh chỉ nhớ em là,
Là tất cả, những gì anh còn thiếu.
Từ bao giờ tim anh bỗng mềm yếu,
Chẳng thể thiếu,bóng dáng người anh thương.
Từ bao giờ biết bao điều bình thường,
Bỗng vấn vương, nên trở thành đặc biệt.
Từ bao giờ vẫn luôn muốn em biết,
Chẳng hối tiếc, chẳng một chút hoài nghi.
Từ bao giờ vẫn nhớ hoài đôi khi,
Cùng bước đi, dẫu ngoài kia giá buốt.
Từ bao giờ những kỉ niệm thân thuộc,
Chẳng ràng buộc, nhưng cứ mãi dài lâu.
Từ bao giờ chỉ muốn hỏi vài câu,
Em ở đâu, giờ đang làm gì vậy?
Từ bao giờ như in giây phút ấy,
Nhớ lắm đấy, mỗi nụ cười của em!!!
Chưa phân loại
Uncategorized