Trắng. Tranh. Và Thơ

Tác giả: Nguyễn Phước Nguyên

trích tập THƠ


gió cuốn thu -
tạnh mây,
ấm trăng.
trần truồng buổi sáng soi hồ gương. đọng.
sương.
mù.
mơ hồ em.
mơ hồ tôi.
thánh thiện em trái cấm tình yêu nuốt vào tim nuôi đời địa ngục.
dưới gót chân. đau. (cỏ lá cũng linh hồn.)
đứng câm trong trũng buồn cằn khô ao tù mộng mị, hút đôi tay trần gian với lấy một thiên đàng.
ôi, Eve của Adam...
là em,
em có biết ?
(tôi vốn hoài nghi quyền năng tạo hóa -
Thượng Đế hiện thân chỉ những lời nguyền.
mỗi mỗi con chiên tín đồ rửa tội,
cứu rổi làm sao lòng thật cuồng si ?)


mặt giấy ăn năn, hoen -
bài thơ trắng.
những muốn dìu nhau đến chốn tận cùng.
nét bút đời nay,
mực pha màu máu.
vắt cạn đời sau từng giọt chữ mông lung.


trông cánh bèo trôi theo bập bềnh sông nhỏ.
(vốn thật tình yêu chẳng có cội nguồn ?)
nhìn lá vàng phai cuối mùa thu, nhạt.
(có hẳn cuối ngày, hết, chẳng cưu mang ?)
lên đỉnh đời cao nhìn sâu vực thẳm.
(hạnh phúc - vả chăng một chuyến lao mình ?)
đến giữa cuồng phong tìm chỗ nằm yên lắng.
(chém nát đời nhau là trọn vẹn thương nhau ?)


em,
bao giờ ngang qua ngọn đồi muôn vàn sắc thắm,
nằm xuống thật gần mặt đất bao dung,
ngắm ngàn hoa mọc quanh cao hơn tầm mắt.
hoa vươn mình dâng hương cho bầu trời ?
bầu trời cúi thấp thật gần để ấp ủ hương hoa ?
sẽ thấy màu trời trong em khác hẳn.
sẽ biết hương hoa đã ngát ngọn đời.
chạnh đông.
tịnh.
tiếng.
chào em.
chào mùa xuân.
vội.
chào đêm.
chưa.
từng.


nỗi đau của niềm cô độc liệm đáy tận cùng huyệt hồn khắc khoải.
cơn đau, toát - tiếng thét hãi hùng xé nát nín im.
sự câm lặng, khi tan vỡ vào âm thanh, cũng có riêng chính nó một nỗi đau.
nỗi đau của lặng câm,
khi tiếng thét qua đời,
là nỗi đau tuyệt đối.
nỗi đau tình yêu tuyệt đối không lời.
tôi ngậm môi mình tuyệt đối đau em.


ấu thơ.
áp vỏ sò vào tai lắng nghe sóng vỗ hồn nhiên dỗ dành mơ mộng, nhảy vui cùng từng đợt nước đầy vơi, nụ cười ươm mắt môi non, trong suốt những giọt mặn thủy tinh ném lên nhau mãi mê trò đùa vô ngại.
chiều nay.
nhìn dấu hằn chân, lòng đau niềm cát.
nhặt cánh rong khô, xót nỗi thủy triều.
mỏi cánh bờ xưa, thương giấc mơ cầu vồng huyền thoại.
đã mất ta xưa ?
đã có ta nay ?


ôi, Eve-xưa-của-Adam...
địa đàng ?
trái cấm ?
vết chàm tình yêu ?
đủ.
dư.
thừa.
thiếu.
ít.
nhiều.
vườn xưa.
rắn nhỏ yêu kiều lột da.


độc thoại cùng suối khe khô về giấc mơ của dòng sông lìa nguồn trôi tìm biển rộng.
về giấc mơ của những cánh buồm chờ căng gió ra khơi.
về giấc mơ của áng mây mong hóa kiếp mưa rào.
về niềm riêng ẩn sau gương mặt tên hề trét phấn bôi son, chân đời thấp thỏm,
cho hồn nhiên nụ cười trẻ thơ,
cho nhân thế mua vui
bằng vụng về bất hạnh.


gã họa sĩ hoàn thành tác phẩm sau cùng bằng đổ sơn trắng lên khắp thân mình, treo khung vải trắng ngoài cửa sổ của một cao ốc. và lao vào đó. tay cầm một chiếc lá.
một hợp nhất.
một tách rời.
một chấm dứt.
một bắt đầu.
một tắt lịm.
một thoát đi.
nằm trên những xác lá vàng, mắt gom hết trời thu xanh ngát, gã hôn chiếc lá vừa rụng lên môi mình bằng hơi thở cuối,
rồi hạnh phúc tan vào tư tưởng sau cùng -
tình yêu
nẩy mầm từ những điều-không-thể-là,
lớn mạnh trong những điều-không-thể-có,
cằn cỗi với những điều-không-thể-nhận,
qua đời với những điều-không-thể-cho.


một buổi chiều.
trong vườn địa-đàng-địa-ngục của trần gian,
Adam chết đi.
Eve nào biết.
Nguyễn Phước Nguyên
Chưa phân loại
Uncategorized