Những - & Của Một Cuối Ngày

Tác giả: Nguyễn Phước Nguyên

ngồi xuống
cạnh vực-giờ-khắc một cuối ngày
ném từng viên-sỏi-trầm-luân-đời-mình-nụ-cười-đi-lạc, đếm
một...
hai...
...
năm mươi chín...
...
sáu mươi ba...
...
bảy mươi lăm...
...
một trăm mười chín...
...
hai trăm bảy mươi tám...
...
ba trăm sáu mươi bốn...
ba trăm sáu mươi lăm...
và lắng nghe vọng từ đáy sâu
những âm thanh
hỗn độn/nhu mì/cấp bách/rời rạc,
gạn lọc trong lỗ-tai-ký-ức:
tiếng khóc sơ-sinh-tôi,
tiếng cười hồn-nhiên-tôi,
tiếng thét phẫn-nộ-tôi,
tiếng nén nhẫn-nhục-tôi,
tiếng đi/về của thương-ghét-tôi, và
tiếng nói lặng im của sự-có-mặt-của-một-người-không-có-mặt.



nhận chân dung diện mình:
một cô bé bàng hoàng trước cầu vồng bóng đêm rực sáng
một người đàn bà lộng lẫy âm thầm với sắc đẹp mình
khi soi mặt
trước tấm-gương-trái-tim-lại-một-lần-biết-cảm-xúc-với-tình-yêu , treo
giữa mặt-trời-đam-mê và mặt-trăng-huyền-mật.



ngồi xuống
cạnh vực-giờ-khắc một cuối ngày
lắng nghe mình từ đáy sâu
nhận chân -
thời gian là giọt sương sáng,
tình yêu là cầu vồng đêm.
và hắn
là viên sỏi
người đàn bà ném xuống mặt-hồ-trái-tim-từ-lâu-phẳng-lặng, để
cô bé nhìn những vòng nước loang lăn tăn phản ảnh mình.
thấy lại
nụ cười.
Chưa phân loại
Uncategorized