Trăng Trần Thế

Tác giả: Trần Khiêm

Miền trần thế bữa nay trăng sáng tỏ
Trăng sáng này ai có rõ nguyên do ?
Đường cong cớn sắc đèn xanh nhuốm đỏ
Đèn vàng kia đã sáng tự bao giờ ?

Cây rũ ngọn thiu thiu em đã gọi
Trong cơn mơ em gọi nó cây bàng
Và suốt kiếp trên đời mưa nắng rọi
Nó là bàng như liễu dưới dương quang

Xe băng qua lối lãng đãng nhịp nhàng
Những bóng cây xếp hàng không nói
Những bóng người đưa tiễn bước lang thang
Về phường phố nguôi ngoai lòng nhuốm mỏi

Đêm thành thị rất buồn không thể nói
Mà cũng là vui rích rả canh thâu
Nhà với cửa đứng thẳng hàng cao vọi
Cột điện nhìn sông nhìn xe cộ nhìn nhau

Tối dần xuống trăng dần lên óng ả
Ngày vội sao ! người ngợm đã dần im
Trận gió nổi cuốn mùa lên tá lả
Em dần về trong nỗi mộng còn nguyên

Trời mộng ấy dẫu mệt mề có lẽ
Em gái ơi, xin gắng gọi "mộng huyền"
Và hãy xõa tóc màu xanh tuổi trẻ
Lên gối đời cho dẫu vẫn chưa êm

(Phố sẽ lắng ru em nhẹ khẽ
Loài trùng kia trỗi nhạc vô bờ
Trăng buồn lắm nhưng chẳng đành rơi lệ
Để em còn yên ngủ giấc bơ vơ)

Những chuyến xe qua đường phố dật dờ
Những chuyến tàu qua núi rừng ấm ớ
Bỗng đêm rồi đã hóa bài thơ
Và gió sẽ ngâm nga lời úp mở

Miền trần thế trăng về như đứa nhỏ
Đi một mình im lặng ngó phố phường quanh
Nhà phai sắc xanh vàng hồng tím đỏ
Tất cả dường như cổ thụ và cành
Chưa phân loại
Uncategorized