Tác giả: Việt Dương Nhân
Mến gởi đến những tâm hồn đồng điệu
Thơ là tiếng ‘’kêu tụ’’ lòng người,
Nói lên những lúc lệ sầu rơi.
Thơ là vị thuốc thần an ủi,
Ve vuốt hồn ta lúc chán đời !
*
Thơ là nhật - nguyệt ‘’Thường’’ soi
Cõi lòng chất đọng sự đời của ta.
Thơ là tiếng nói xót xa,
Nấc lên tự đáy lòng đà nát đau.
Thơ là bất luận giàu nghèo,
Đói no không bận, thoáng vèo bay qua.
Thơ là tay ‘’phóng bút’’ ra,
Dệt vần thơ nhỏ thiết tha tặng đời.
Thơ là nhặt chữ, kết lời,
Vẽ tranh, đan thảm gởi người dấu yêu.
Thơ là cảnh đẹp những chiều…
Mây hồng, nắng tỏa mỹ miều hoàng hôn.
Thơ là tán tụng, vinh tôn :
Hiền nhân, những bậc ‘’Anh Hùng’’ thế gian.
Thơ là dịu ngọt ‘’Chàng...Nàng...’’,
Dìu nhau qua đoạn lầm than khốn cùng.
Thơ là ngọn chỗi tâm hồn,
Quét đau thương sạch cõi lòng của ta.
Thơ là ‘’Thuyền’’ rộng bao la,
Đưa tất cả, ai muốn qua biển sầu.
Thơ là muôn sắc, vạn màu,
Hiện trăm ngàn ảnh, ẩn bao nhiêu hình ?
Thơ là khối đọng chân tình,
Từ sâu thăm thẳm lòng mình vụt lên.
Thơ là liều thuốc thần-tiên,
Cứu người thoát cảnh ưu phiền khổ đau.
Tạ ơn ‘’Thơ’’ biết là bao,
Đã lau dòng lệ tuôn trào bấy lâu.
Thơ là tiếng ‘’kêu tụ’’ lòng người,
Nói lên những lúc lệ sầu rơi.
Thơ là vị thuốc thần an ủi,
Ve vuốt hồn ta lúc chán đời !
*
Thơ là nhật - nguyệt ‘’Thường’’ soi
Cõi lòng chất đọng sự đời của ta.
Thơ là tiếng nói xót xa,
Nấc lên tự đáy lòng đà nát đau.
Thơ là bất luận giàu nghèo,
Đói no không bận, thoáng vèo bay qua.
Thơ là tay ‘’phóng bút’’ ra,
Dệt vần thơ nhỏ thiết tha tặng đời.
Thơ là nhặt chữ, kết lời,
Vẽ tranh, đan thảm gởi người dấu yêu.
Thơ là cảnh đẹp những chiều…
Mây hồng, nắng tỏa mỹ miều hoàng hôn.
Thơ là tán tụng, vinh tôn :
Hiền nhân, những bậc ‘’Anh Hùng’’ thế gian.
Thơ là dịu ngọt ‘’Chàng...Nàng...’’,
Dìu nhau qua đoạn lầm than khốn cùng.
Thơ là ngọn chỗi tâm hồn,
Quét đau thương sạch cõi lòng của ta.
Thơ là ‘’Thuyền’’ rộng bao la,
Đưa tất cả, ai muốn qua biển sầu.
Thơ là muôn sắc, vạn màu,
Hiện trăm ngàn ảnh, ẩn bao nhiêu hình ?
Thơ là khối đọng chân tình,
Từ sâu thăm thẳm lòng mình vụt lên.
Thơ là liều thuốc thần-tiên,
Cứu người thoát cảnh ưu phiền khổ đau.
Tạ ơn ‘’Thơ’’ biết là bao,
Đã lau dòng lệ tuôn trào bấy lâu.