Tác giả: Danh Giác
NHÂN ẢNH
Một gam màu,đen trắng của thời gian
Một tình yêu,một sắc màu không đổi
Dù ngày đông hay đêm dài bóng tối
Vẫn ánh nhìn trìu mến dõi theo anh!
Mái tóc bay như tay anh vờn gió
Đôi môi cười ngỡ ngàn đóa hoa xinh!
Làn da trắng,ôi tuyết trời e thẹn
Ánh mắt buồn xao động cả trời Thu!
Có phải đó là nàng tiên lạc bước
Đến dương trần,làm phần phước chàng thi?!
Sao em đến rồi ra đi vội vã
Để bây giờ nhân ảnh hóa tình coi..!
Một gam màu,đen trắng của thời gian
Một tình yêu,một sắc màu không đổi
Dù ngày đông hay đêm dài bóng tối
Vẫn ánh nhìn trìu mến dõi theo anh!
Mái tóc bay như tay anh vờn gió
Đôi môi cười ngỡ ngàn đóa hoa xinh!
Làn da trắng,ôi tuyết trời e thẹn
Ánh mắt buồn xao động cả trời Thu!
Có phải đó là nàng tiên lạc bước
Đến dương trần,làm phần phước chàng thi?!
Sao em đến rồi ra đi vội vã
Để bây giờ nhân ảnh hóa tình coi..!