Tác giả: Huyandrics
Một tiếng hát cũng giậy lòng sỏi đá
Nụ hôn xa cũng hóa nỗi niềm riêng
Hôm qua trút gánh ưu phiền
Sớm mai em mộng thuyền quyên bên người
Tôi ở lại bên khung trời đã cũ
Nghe mùa đi theo trúc giũ tay vàng
Em về bến mộng xuân sang
Mắt trông mòn mỏi mộng vàng đá xưa
Trời đổ lộn nguyên khê buồn hiu hắt
Chết trăm năm còn ẩn khuất khung đời
Định phần duyên số đôi nơi
Tôi điên từ bửa em vời vợi xa
Buồn rong ruỗi qua bóng chiều lây lất
Uống lòng đêm lất phất hạt sương sa
Trong vào cái cõi người ta
Ngẫm ra khởi sự tôi là người điên
Nụ hôn xa cũng hóa nỗi niềm riêng
Hôm qua trút gánh ưu phiền
Sớm mai em mộng thuyền quyên bên người
Tôi ở lại bên khung trời đã cũ
Nghe mùa đi theo trúc giũ tay vàng
Em về bến mộng xuân sang
Mắt trông mòn mỏi mộng vàng đá xưa
Trời đổ lộn nguyên khê buồn hiu hắt
Chết trăm năm còn ẩn khuất khung đời
Định phần duyên số đôi nơi
Tôi điên từ bửa em vời vợi xa
Buồn rong ruỗi qua bóng chiều lây lất
Uống lòng đêm lất phất hạt sương sa
Trong vào cái cõi người ta
Ngẫm ra khởi sự tôi là người điên