Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1717)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1717)

Tiếng Lòng Của Anh

Trời đêm nay, ánh vàng soi vằng vặc
Trong vòng tay, em thật thắm làm sao
Lời yêu đương non nỉ đượm từng câu
Như dòng suối ngọt ngào reo bến mộng!

Nhưng em ơi! Đã quá nửa dòng sông
Vầng ánh tỏ cuốn xa về bóng hạ
Một chuỗi đường thăng trầm trên sỏi đá
Phút giây nầy rệu rã mảnh trăng xưa

Từ bây giờ dõi mắt hứng canh khuya
Ngắm chiều lặn, thả lòng bay diệu vợi
Canh bạc đời nay như đà cạn túi
Chỉ tháng ngày thui thủi đếm thời gian

Thuở xa xưa gió thổi vén màn trăng
Chim vỗ nhịp bay dần lên mây bạc…
Đã qua rồi, thu về ôm khoảnh khắc
Gói hồn tàn kỷ niệm với phai phôi!

Là tất cả những gì anh muốn nói
Ráng chiều tà, bóng tối đến gần ta
Vầng thái dương ngày một khuất dần xa
Bao cánh mỏi lần quay về tổ ẩn

Cây xanh xưa nay phủ dầy bụi phấn
Ngọn thênh thang đã lẩn khuất sau đồi
Thuyền vươn vượt giờ lờ lững xuôi trôi
Đàn êm ả một thời nay héo hắt…

Còn đâu nữa vầng trăng thanh dịu mát
Sáng long lanh tỏ rạng giữa trời đêm
Đâu sáo diều gửi gió tiếng ru êm
Đâu rượu ấm, môi mềm khi nốc cạn

Để tặng em, một tình yêu nồng thắm.


Nguyễn Thành Sáng


Tình Chưa Trọn Vẹn

Cũng tại vì hai đứa chẳng nợ nhau
Dẫu gặp gỡ ướp màu, màu vương vấn
Thả thuyền ái lướt phong cuồng gió trận
Chuỗi êm đềm đón nhận mộng tào khang

Thuở ban sơ thoắt kết nghĩa thiếp chàng
Trao tiếng nhớ vội vàng yêu tha thiết
Cãi Cha Mẹ đinh ninh rằng bất diệt
Không thể nào cấm biệt, tách đôi tim

Hồn lâng lâng ngày tháng đắm say chìm
Môi mật ngọt lim dim hoài chửa chán
Đan ước hẹn phá rào gai chấn cản
Nhưng cuối cùng bình rạn cốc nứt hai

Đời thiếu anh ủ rũ buốt trang đài
Thân rã rượi miệt mài đươm suối lệ
Thời gian ấy mình từng vui ngạo nghễ
Sao phũ phàng, bứng rễ, đọt nghiêng chao

Rớt cô liêu buộc thổn thức nghẹn ngào
Gây vết xước bởi đao giằng hậu đậu
Nên bội bạc với câu thề giai ngẫu
Để phượng buồn ve tấu khúc sầu bi

Vắng Ai rồi, ngồi ngẫm lại vân vi
Khung dĩ vãng siết ghì thêm nhức nhối
Chưa thấu hiểu, đã suy điều nông nổi
Khiến tình duyên chớm đội xám mây vầng

Nhìn lá bàng lác đác bỗng bâng khuâng
Sợi len lỏi trào dâng cơn sóng lộng
Cố nhân hỡi! Khoét chi nhiều lổ hổng
Ngợp quả hồng dồn đống vạn niềm đau…

Phận lỡ làng đâu nữa miếng trầu cau!


December 28, 2019
Tam Muội
Chưa phân loại
Uncategorized