Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1356)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1356)

Hồn Thơ Nhập Mộng

Trời tĩnh mịch thang mây lững thững
Bóng tà huy sừng sững núi đồi
Hồn Ta quyện gió nổi trôi
Bềnh bồng năm tháng từng hồi chắt chiu

Nàng phấp phỏng dập dìu cuộc sống
Mãi âm thầm gửi mộng vào đêm
Sương rơi lạnh buốt vai mềm
Rĩ rầu giãy giụa nhói rêm tấc lòng

Nàng lạc lõng nuốt dòng lệ thảm
Thu vàng thu ảm đạm riêng mình
Mạch sầu dạ thổn thức linh
Mấy chục xuân tình chớm vội bi thương

Nàng mài miệt dặm trường rong ruổi
Nước cuộn cuồn chân đuối chơi vơi
Song thân, giai ngẫu, bời bời
Thâm ân nghĩa khắc rã rời tâm can

Nàng lắm lúc hứng hàn băng tuyết
Chuỗi võ vò nhiệt huyết lung lay
Muốn quên thực tại đoạ đày
Nâu sòng khoác áo heo may xoá dần

Nhưng nghiệp quả lần khân sao đặng
Vụng đường tu sóng chẳng êm thuyền
Yêu đương chuốc luỵ khổ Quyên
Biết chìm nghịch cảnh, phỉ nguyền há vong

Giữ ước thệ dẫu long đong kiếp
Vẫn hằng mong giấc điệp cùng Chàng
Trải vần thơ rụng thênh thang
Hầu vui khuây khoả nhịp nhàng xuyên tim

Vướng ngang trái, tủi bìm bịp thán
Bến sông ngăn! Yên nhạn đậu cành
Trễ đò, nắng tạt, trời hanh
Lữ Khách tròng trành luẩn quẩn lưới Thiên

Những buổi tối muộn phiền ủ rũ
Biệt ngân hà vũ trụ cô liêu
Ngẫm suy lận đận bao điều
Khiến chùng phím bạc mảng diều phất phơ…

Tiếng sấm sét tứ bờ lã chã
Nơi khuê phòng đèn hạ mờ giăng
Chó tru quạ thúc đằng đằng
Văng vẳng giọng rằng xót phận hồng hoa

Nghiêng trăn trở nhạt nhoà khoé ngọc
Phải Hồn Thơ đã đọc được bầu
Đớn đau tâm sự cất sâu
Bỗng nhiên khơi dậy cơ cầu trần ai

Hồn Thơ Hỡi! Thiếp cài dư lệ
Tạm niêm phong là để xuôi nguồn
Hợp tan dâu bể vạn muôn
Ngọn bấc thổi luồn, Thiếp gắng vô ưu…

Xá chi huyễn hoặc tượng trừu!


July 9, 2019
Tam Muội


Niềm Thu Và Bến Đợi

Từ xa thẳm mịt mù viễn xứ
Bóng của Nàng ngồi đó dưới đêm
Phòng riêng, vắng vẻ lặng yên
Nỗi niềm u ẩn, tơ duyên lỡ làng...

Tim thổn thức ngập tràn vương vấn
Ánh thu sầu bảng lảng màn khuya
Tâm tư vò võ xót xa
Thương thương nhớ nhớ để mà buồn tênh

Nàng chầm chậm đứng lên bước tới
Vén rèm thưa, diệu vợi hướng nhìn
Trái sầu trỗi nhịp rung rinh
Từng cơn sóng gợn, dập dềnh lắc lư

Tìm khuây khoả, vần thơ trải bút
Hồn lâng lâng từng phút đăm chiêu
Bâng khuâng, ấp ủ thật nhiều
Mà ôi! Chỉ thấy tiêu điều đó đây

Ai diễm phúc chuỗi ngày trăng mộng
Ai khung trời lồng lộng du dương
Còn Ta quạnh quẽ canh trường
Giá băng trải chiếu, hàn sương đắp mình

Ai thưởng thức lung linh ánh nguyệt
Chứa chan đầy biển biếc, sông xanh
Không gian êm ả dỗ dành
Ru hồn chìm giấc mộng lành dịu êm

Ai nhấp nhố con thuyền xuôi nước
Bến trăng vàng phía trước chờ kia
Nhẹ nhàng lững thững tiến về
Đèn treo đón đợi, bốn bề ngợp hoa...

Còn ở Ta! Ở Ta ngày tháng
Ôm khối tình hụt hẫng bèo mây
Ngắm nhìn định mệnh lá lay
Màu thu úa rụng, đường dài chơi vơi...

Quỳnh Nương hỡi! Một trời luyến nhớ
Mà giờ đây lối ngõ mịt mùng
Xám ngàn phủ ngập không trung
Che long lanh khuất giữa mông mênh ngàn

Ta cảm Nàng! Thương Nàng tha thiết
Biết bên kia da diết héo hon
Sớm chiều vọng ngóng đầu non
Trông trăng chẳng thấy, chỉ vòm tối đen

Yêu dấu ơi! Hãy đem tất cả
Cơn mưa dầm rỉ rả chiều đông
Thả lên ngọn sóng bập bồng
Cho trôi tan loãng, cho lòng nhẹ đau

Còn lai láng ánh màu khung cửa
Còn ngọt ngào chia sẻ sớm hôm
Còn kia dưới bóng hoàng hôn
Ma thuyền neo đợi rước hồn về nơi

Nụ cười đầy ấp bờ môi...


10/7/2019
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized