Tác giả: Đoàn Văn Nghiêu
Con Suối Tự Lòng Em
Suối nhỏ gồng mình. vắt kiệt nước non cao. có giữ được gì đâu. lại đổ vào biển cả. réo rắt ngày đêm. gọi thác xô vách đá. qua bao núi đồi. có...
Cọng Rơm Mùa Này
Đâu rồi cọng rơm vàng óng. quê lụt. mùa chìm. bùn đất ngập đầy sân. *. tắt tiếng trống làng. hội lỡ hẹn. đợi xuân. đói rét nổi tràn trên mặt...
Cười!
Cười! bởi không thể khóc. che đớn đau. giấu đi điều hằn học. nhâm nhi chua chát cõi lòng. *. cười! để gạn đục, khơi trong. cho thanh thản...
Dại Gì Gỡ Rối Câu Thơ
Em bắt tôi đền. phải gỡ rối câu thơ. để giăng mắc nỗi buồn vô cớ. vừa chạm bâng khuâng, va vào nhung nhớ. vấp mộng mơ. lại ngã xuống hững hờ. *. hy...
Em Về Nhuộm Lại Ngày Xưa
Em về. nhuộm lại ngày xưa. để trời dịu nắng. cho mưa ướt mềm. *. trúc nghiêng. đào đón bên thềm. nguyệt tàn sao lặn. trắng đêm hẹn hò. *...
Em Xuống Núi
Em đi rồi rừng núi cũng đong đưa. giăng mắc chiều mưa tiếng chiêng rè, vỡ mảnh. ai thổi kèn môi đẫm trong giá lạnh. quả còn giờ gói lại cả rừng...
Em Đừng Vội Trách Bọn Anh
Hà Nội lũ. Hà Nội chìm. đâu phải lỗi bọn anh! - Anh thiết kế, anh xây. sao đành làm như vậy? - Mưa lũ do trời, người nỡ lòng đưa đẩy. lại đổ...
Gặp Lại
Gặp nhau ở cuối cung đường. nghe như trái đã dâng hương qua mùa. ngẩng nhìn trời đã xế trưa. bến sông đò cũ khách xưa trở về. vỡ đôi một mảnh...
Giá Như
Người muốn tôi đếm lá rừng. hay muối hết mặn, hay gừng hết cay. thử lòng tôi giữ mây bay? để cho ngày trống vòng tay đợi chờ. *. lá rừng đếm...
Giấc Ngủ Chẳng Vẹn Nguyên
Người làm vỡ của tôi giấc ngủ no tròn. đêm trắng. thắp lên niềm khao khát. gom từng nốt nhạc vần thơ. giấc ngủ tôi người để lại mộng mơ. hanh hao...