Nỗi Niềm Của Chồng

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Nỗi Niềm Của Chồng

Ầuuuuu…ơooooo…Anh buồn có chốn thở than
Em buồn như ngọn…ờooo…ớooo…Em buồn như ngọn
nhang tàn… thắp… khuya…

Anh ngồi lặng lẽ ngắm nhìn em
Lúi húi, lom khom trước ngưỡng thềm
Quét lớp bụi mờ cho sạch sẽ
Để chờ lát nữa dưới màn đêm…

Chiếc bàn, hai ghế được bưng ra
Một hộp chuối khô với bịt trà
Hai vợ chồng mình cùng đối ẩm
Sẵn bàn đến việc dọn đi xa

Chớ chẳng thể nào sống mãi đây
Mịt mù tăm tối cả tương lai
Bởi bầu bát ngát chìm hoang vắng
Khắc khổ cần lao mãi tháng ngày

Điện đóm thì không, lộ cũng không
Muốn đi đây đó phải sang sông
Rồi men bờ đất vài cây số
Mới vượt khỏi qua chục cánh đồng

Mai nầy con cái sẽ dần khôn
Ăn uống, mọi bề tốn kém hơn
Cảnh sống thế nầy và chỉ vậy
Thì làm sao thể đủ đầy cơm

Chưa kể học hành, nên tấm thân
Trẻ thơ hôm sớm hứng khung tầng
Âm u, ảm đạm, vùng hoang quạnh
Có đâu được phím với cung đàn…

Sức mạnh nghĩa, tình ẩn trái tim
Giúp ta bỗng chốc hoá thành chim
Vượt ngàn hải lý xa vời vợi
Thì hỡi! Mình ơi! Mạnh dạn tìm…


11/3/2019
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized