Tác giả: Quan Dương
Thành phố anh trầm mình sau cơn bão
Những rừng xanh đã bật gốc qui hàng
Hàng cây nhỏ lối dẫn vào xóm nhỏ
Mùa thu nay không còn rụng lá vàng
Giàn bông giấy trước nhà anh biến mất
Gió thu luồn vào khoảng trống trơ vơ
Thu năm trước gió còn vờn trên lá
Nay đã là dĩ vãng của ngày xưa
Nơi anh ở thu này không vách chắn
Tấm bạt xanh che tạm phủ mái nhà
Bụng chứa gió thốc lên run bần bật
Sợi dây ghì như chiếc võng đung đưa
Con dế thuở cỏ còn xanh biên biết
Đã ra đi không hẹn một ngày về
Cỏ cũng đã vàng khè khi ngập nước
Con dế giống anh bỗng làm kẽ không nhà
Nhiều ước hẹn dành riêng em bên đó
Nay đã là trằn trỡ của chiêm bao
Bao hy vọng ngập chìm trong nước ứ
Khi bão tan rũ áo kéo nhau đi
*
Cây bưởi gãy , gốc nứt ra một nụ
Cành còn xanh phơn phớt nép sau vườn
Một mầm sống vươn lên khi có thể
Như có điều gì níu lại gót chân anh
Anh chợt hiểu cái điều anh lưu luyến
Chính nơi này đã là một quê hương
Anh không thể thêm một lần phụ rẫy
Như đã từng một chín bảy lăm
Trên đất chết những mầm cây sẽ sống
Chờ xuân sang để nẫy lộc đâm chồi
Không thể bỏ nơi đã từng nuôi dưởng
Khi anh từ xấc bấc Việt Nam sang
Quan Dương
Tháng 11/05
Những rừng xanh đã bật gốc qui hàng
Hàng cây nhỏ lối dẫn vào xóm nhỏ
Mùa thu nay không còn rụng lá vàng
Giàn bông giấy trước nhà anh biến mất
Gió thu luồn vào khoảng trống trơ vơ
Thu năm trước gió còn vờn trên lá
Nay đã là dĩ vãng của ngày xưa
Nơi anh ở thu này không vách chắn
Tấm bạt xanh che tạm phủ mái nhà
Bụng chứa gió thốc lên run bần bật
Sợi dây ghì như chiếc võng đung đưa
Con dế thuở cỏ còn xanh biên biết
Đã ra đi không hẹn một ngày về
Cỏ cũng đã vàng khè khi ngập nước
Con dế giống anh bỗng làm kẽ không nhà
Nhiều ước hẹn dành riêng em bên đó
Nay đã là trằn trỡ của chiêm bao
Bao hy vọng ngập chìm trong nước ứ
Khi bão tan rũ áo kéo nhau đi
*
Cây bưởi gãy , gốc nứt ra một nụ
Cành còn xanh phơn phớt nép sau vườn
Một mầm sống vươn lên khi có thể
Như có điều gì níu lại gót chân anh
Anh chợt hiểu cái điều anh lưu luyến
Chính nơi này đã là một quê hương
Anh không thể thêm một lần phụ rẫy
Như đã từng một chín bảy lăm
Trên đất chết những mầm cây sẽ sống
Chờ xuân sang để nẫy lộc đâm chồi
Không thể bỏ nơi đã từng nuôi dưởng
Khi anh từ xấc bấc Việt Nam sang
Quan Dương
Tháng 11/05