Tác giả: PHẠM KHANG
Từ bi
Bàn tay ai mềm
Chuông chùa điểm nhịp
Có sắc nắng tàn mỏng manh như dải lụa
Những cây lộc vừng treo hoa mơ hồ thiếp ngủ trên lối người đi
Những cánh sen màu xanh nhạt vẽ trên các bức tường bao dung đến lạ
Ta không hẹn với từ bi mà mắt ngó nghiêng soi…
Ở đây làm gì còn lòng trắc ẩn
Ta tự thấy mình ao chum nỗi niềm chìm khuất
Sao có thể đem cái xô bồ trần gian kia vào chùa mặc cả
Chữ đi đâu mất cả
Ham muốn đi đâu mất cả
Hồn chùa mõ kêu kinh tụng
Những vòng tràng hạt miên man hát
Đợi gió lành và trăng lên
Con thuyền Bát Nhã ra khơi
Đuốc từ bi rực sáng
Soi rõ khuôn mặt ma quỷ và thánh thần
Những ông bụt hiền như đất
Những mùa hoa kết cỏ ngậm vành
Họa chăng chỉ có sự sám hối muộn màng của ta nhuộm đen màu lá
Thành hư không trước sắc lạ cà sa…!
PK…
Bàn tay ai mềm
Chuông chùa điểm nhịp
Có sắc nắng tàn mỏng manh như dải lụa
Những cây lộc vừng treo hoa mơ hồ thiếp ngủ trên lối người đi
Những cánh sen màu xanh nhạt vẽ trên các bức tường bao dung đến lạ
Ta không hẹn với từ bi mà mắt ngó nghiêng soi…
Ở đây làm gì còn lòng trắc ẩn
Ta tự thấy mình ao chum nỗi niềm chìm khuất
Sao có thể đem cái xô bồ trần gian kia vào chùa mặc cả
Chữ đi đâu mất cả
Ham muốn đi đâu mất cả
Hồn chùa mõ kêu kinh tụng
Những vòng tràng hạt miên man hát
Đợi gió lành và trăng lên
Con thuyền Bát Nhã ra khơi
Đuốc từ bi rực sáng
Soi rõ khuôn mặt ma quỷ và thánh thần
Những ông bụt hiền như đất
Những mùa hoa kết cỏ ngậm vành
Họa chăng chỉ có sự sám hối muộn màng của ta nhuộm đen màu lá
Thành hư không trước sắc lạ cà sa…!
PK…