Ôi Tình Thu Không Chết...em Ơi...!

Tác giả: PHẠM KHANG

Khi những cánh lá cuối cùng rớt xuống, ta nghe tàn thu thao thiết trong hồn. Ta nghe mùa gọi những nồng nàn khôn tả như tiếc nuối buổi huy hoàng của mơ màng vàng lên trên ánh mắt người trên mỗi ngã đường bước chân lưu dấu. Văn Cao có BUỒN TÀN THU...để ca lên cái lòng của muôn năm thao thiết và mến yêu dằng dặc kiếp người trần gian...cứ như sóng vỗ vào lòng ta những bến bờ nhớ thương không lìa đoạn...Chế Lan Viên thì nhận ra hạt bàng ngậm chặt cái tinh hoa của đất trời mà minh chứng cho tình yêu buổi người xa cách: BUỔI ANH VỀ LÁ MÙA THU ĐÃ TÍM - TA ĐẬP QUẢ BÀNG GIÀ HAI ĐỨA CẮN VÀO NHÂN...ôi cái tình của thi nhân đã nhuốm màu qua trang huyết lệ...qua những dòng thi cảm tưởng như còn mãi mãi với ngàn sau...

Thì đây anh đã về với em...về với quê hương cánh cò bay chấp chới những bãi bờ sông lạc dòng trôi...Anh về lại trong nguồn sữa mẹ....trong câu hát đầu đời em gửi nhớ và thương...trong rơm rạ còn mùi bùn ngai ngái...em như hồn quê trong sáng đến lạ thường...

Thì anh về đây với em...về với tàn thu cây gạo đầu làng...về với xóm mạc em chơi ô ăn quan ...cười toe toét no mùa ngô mùa lúa...cốm mùa thu thơm mãi tận chân mây...Ôi anh có em ...ôi tình thu không chết...lá rụng bên vườn soi dáng em xinh...!

PK...
Chưa phân loại
Uncategorized