Một Buổi Chiều Đi Xuống

Tác giả: Trần Khiêm

Nắng man mác, bụi êm êm lướt gió
Một buổi chiều đi xuống, nhẹ nhàng thôi…
Nhưng đủ mờ để thấy cảnh núi đồi
Và thơ mộng cho tình nhân ý tứ
Người biết cha(ng ? Sao chỉ nhìn tư lự
Chỉ lặng nhìn không dám nói điều chi ?

Mặt trời rơi xuống núi ngủ ly bì
Trăng thao thức trên cao giương bóng trắng
Ngày tàn dần, đêm ôm chầm tia nắng
Một màu vàng pha lẫn sáng vào đêm
Bóng tình nhân chân cùng bước, êm êm
Mây soi chiếu, muôn tơ nheo ánh mắt
Đêm đà đến, hương chiều còn phiêu bạt

…Ở trên đường, với rải rác lá tàn
Với hàng cây không còn nữa màu lam
Với sóng sánh những bức tường nhung lụa
Ngày muốn tịch, nhưng màu còn lần lữa
Đêm cần đầy mà chưa đủ dịu êm
Dường như là không gió, nhưng hãy xem:
Những chiếc lá đang trôi lên soàn soạt
Môi lặng nhìn, và chớ nói điều chi
Tai im lìm, nghe nhẹ, tiếng ca bi…

Chiều vừa tỉnh, nhưng cũng vừa hấp hối
Chiều chưa thoả, đã hoà chung với tối
Nhưng buổi chiều không có bóng một ai
Cặp tình nhân trong tưởng tượng mà thôi
Đêm ập xuống, chiều tan trong giây phút
Phủ kín đáo và bắt đầu gió rót.
Dẫu muôn hoa nghìn lá sẽ dần say,
Đời vẫn tiêu điều, không bóng một ai…

2006
Chưa phân loại
Uncategorized