Tác giả: Nnguong
em chúm môi: vo tròn bão cuối hạ
xoáy cơn trốt làm cuồng nộ ngập, tràn
lặng thinh-tôi: ướt nhẹp trưa tàn tạ,
lũ, lụt cơn đau chìm, đắm tịnh, yên
từ lúc ấy, rêu phong xưa ngu muội
ươn câu thơ, hờ hững mắt, môi người
hạnh ngộ, tâm tình bất chợt đuối, chết
(bỏ em) và tôi: khô khốc, cạn lời!
(mặc kệ!) em: vốn là loài bão rớt
thản nhiên quay cuồng lăn lóc tháng, ngày
riêng tôi, cũng quen dần điều bất chợt
như thảng thốt luồn lách kẽ ngón tay
Nnguong
xoáy cơn trốt làm cuồng nộ ngập, tràn
lặng thinh-tôi: ướt nhẹp trưa tàn tạ,
lũ, lụt cơn đau chìm, đắm tịnh, yên
từ lúc ấy, rêu phong xưa ngu muội
ươn câu thơ, hờ hững mắt, môi người
hạnh ngộ, tâm tình bất chợt đuối, chết
(bỏ em) và tôi: khô khốc, cạn lời!
(mặc kệ!) em: vốn là loài bão rớt
thản nhiên quay cuồng lăn lóc tháng, ngày
riêng tôi, cũng quen dần điều bất chợt
như thảng thốt luồn lách kẽ ngón tay
Nnguong