Tác giả: PHẠM KHANG
Anh đã nhận ra vết chân em trong một chiều nắng quái
Phía chân trời là cơn giông ma quỷ
Cơn giông có những cái vòi đen như vòi con bạch tuộc
Lẽ nào em lại lạc về nơi ấy
Khi đôi mắt em trong veo
Khi áo em mỏng lắm
Da thịt bao kẻ khát thèm
Nụ cười như hồn hoa bừng nở
Em đã ra đi trong chiều nắng quái
Khi cơn giông điên cuồng ập xuống đầu anh…
Đừng chạy trốn anh
Cơn giông sẽ cuốn em đi mất
Mái tóc em sẽ là nơi đựng gió
Đôi môi em sẽ gọi về sấm chớp
Đừng chạy trốn anh
Em sẽ tan thành nước
Trắng xóa trời
Trắng xóa cả niềm đau…
Anh lần theo dấu chân em thương
Tìm lại những ngày xưa yêu mến
Tìm thảng thốt cho dù là ly biệt
Thì cũng đủ cho một đời say mãi
Anh quyết ngược cơn giông nhặt bóng để tìm em…!
Phía chân trời là cơn giông ma quỷ
Cơn giông có những cái vòi đen như vòi con bạch tuộc
Lẽ nào em lại lạc về nơi ấy
Khi đôi mắt em trong veo
Khi áo em mỏng lắm
Da thịt bao kẻ khát thèm
Nụ cười như hồn hoa bừng nở
Em đã ra đi trong chiều nắng quái
Khi cơn giông điên cuồng ập xuống đầu anh…
Đừng chạy trốn anh
Cơn giông sẽ cuốn em đi mất
Mái tóc em sẽ là nơi đựng gió
Đôi môi em sẽ gọi về sấm chớp
Đừng chạy trốn anh
Em sẽ tan thành nước
Trắng xóa trời
Trắng xóa cả niềm đau…
Anh lần theo dấu chân em thương
Tìm lại những ngày xưa yêu mến
Tìm thảng thốt cho dù là ly biệt
Thì cũng đủ cho một đời say mãi
Anh quyết ngược cơn giông nhặt bóng để tìm em…!