Tác giả: Trần Khiêm
Giờ đây cành ấy phai tường
Trăng mòn cổ thụ vàng vương vãi sầu
Đã không định nhắc chữ sầu
Mà sao vẫn vọng lên màu mưa xuân
Tôi giờ khép cánh bâng khuâng
Bầy chim ở lại thâm quầng nhạt mây
Nhớ em trắng mặt đất này
Thương em như thuở thơ ngây thương trời
Giờ đây gánh áng mây rơi
Đi qua thành phố thả trôi hình thù
Giờ đây những nỗi lu bù
Đi qua mùa hạ như là mùa thu
Em về gót mỏng chân như
Áo em xanh tốt vậy ư giữa chiều
Nằm mơ thấy rộng cánh diều
Giữa trưa tỉnh dậy rất nhiều lời thưa
Bây giờ hoa gạo nở chưa ?
Mùa xuân tái hiện đồng thưa đỏ đầu
Bây giờ hoa gạo nở màu
Đồng thưa tóc đỏ ai cầu nguyền riêng
Tôi về qua ngõ huyên thuyên
Và giọng tôi nói như thuyền quên sông
Gặp em về giữa lúa đồng
Dù lời nho nhỏ cũng không kết thành
Gặp em về giữa vô danh
Dù tình muôn thuở cũng đành vô vi
Gặp em về rất Dung nhi
Gặp em về giữa đường phi thường đường
Tôi ra hái tóc nhược tồn
Tặng em một sợi nỗi buồn dài chưa
Trăng mòn cổ thụ vàng vương vãi sầu
Đã không định nhắc chữ sầu
Mà sao vẫn vọng lên màu mưa xuân
Tôi giờ khép cánh bâng khuâng
Bầy chim ở lại thâm quầng nhạt mây
Nhớ em trắng mặt đất này
Thương em như thuở thơ ngây thương trời
Giờ đây gánh áng mây rơi
Đi qua thành phố thả trôi hình thù
Giờ đây những nỗi lu bù
Đi qua mùa hạ như là mùa thu
Em về gót mỏng chân như
Áo em xanh tốt vậy ư giữa chiều
Nằm mơ thấy rộng cánh diều
Giữa trưa tỉnh dậy rất nhiều lời thưa
Bây giờ hoa gạo nở chưa ?
Mùa xuân tái hiện đồng thưa đỏ đầu
Bây giờ hoa gạo nở màu
Đồng thưa tóc đỏ ai cầu nguyền riêng
Tôi về qua ngõ huyên thuyên
Và giọng tôi nói như thuyền quên sông
Gặp em về giữa lúa đồng
Dù lời nho nhỏ cũng không kết thành
Gặp em về giữa vô danh
Dù tình muôn thuở cũng đành vô vi
Gặp em về rất Dung nhi
Gặp em về giữa đường phi thường đường
Tôi ra hái tóc nhược tồn
Tặng em một sợi nỗi buồn dài chưa