Tác giả: Hồng Dương
Ta khổ ư... tất cả chỉ vô tình
Bởi nhân thế vô hình chung vô cảm
Trong bể ái lắm chiều sâu và cạn
Vị mặn mòi lệ gạn đục còn trong...
Mắt dõi vào ngọn sóng cuộn giữa dòng
Lúc chìm nổi long đong như người đó
Đời vẫn thế... lập lờ theo đen đỏ
Để kiếp nào .... hỏi có cạn buồn vui
Số đã bày theo nắng gió đập vùi
Tình đã sẵn mãi thôi chưa ai định
Cao rồi thấp nào đâu trong dự tính
Đá vẫn chìm trong tĩnh lặng ngàn thu
Hãy nhìn đi dưới cát bụi mịt mù
Trên cao đỉnh mây du miền lặng lẽ
Đêm vẫn đến trăng khuyết tròn như thế
Ngẫm đời ta... dâu bể cũng vô tình...
Sướng nghĩa là lắng đọng để kết tinh
Bỡi tất cả đã in chiều dệt tím
Đời mưa nắng để hồn phiêu tới đỉnh
Bến phương nào ... cho tĩnh lặng mùa hương ...
Bởi nhân thế vô hình chung vô cảm
Trong bể ái lắm chiều sâu và cạn
Vị mặn mòi lệ gạn đục còn trong...
Mắt dõi vào ngọn sóng cuộn giữa dòng
Lúc chìm nổi long đong như người đó
Đời vẫn thế... lập lờ theo đen đỏ
Để kiếp nào .... hỏi có cạn buồn vui
Số đã bày theo nắng gió đập vùi
Tình đã sẵn mãi thôi chưa ai định
Cao rồi thấp nào đâu trong dự tính
Đá vẫn chìm trong tĩnh lặng ngàn thu
Hãy nhìn đi dưới cát bụi mịt mù
Trên cao đỉnh mây du miền lặng lẽ
Đêm vẫn đến trăng khuyết tròn như thế
Ngẫm đời ta... dâu bể cũng vô tình...
Sướng nghĩa là lắng đọng để kết tinh
Bỡi tất cả đã in chiều dệt tím
Đời mưa nắng để hồn phiêu tới đỉnh
Bến phương nào ... cho tĩnh lặng mùa hương ...