Có Bao Giờ Tự Dưng Mưa !

Tác giả: Nguyệt Thảo

Trời mưa là để người đưa tôi về
*
ướt chiều đường vắng thưa xe
chụm đầu nhau lại để che nhau nhiều
chút buồn hoá chút kênh kiêu
nụ cười tôi chắc ngả liêu xiêu người
liêu xiêu người ngã xuống đời
vào cơn mưa nhỏ giữa trời bay bay !

chiều nay rừng động chân nai
cây thu gốc hẹp cành nhoài dáng thon
chiều nay nước lũ sông dồn
sóng mài bến cũ đá mòn neo xưa
chợt người ướt đoạn thơ mưa :
" đời lâm tấm bụi - tình lưa thưa bùn..." !

chiều nay gió ợ mây đùn
chùa nghiêng mái thấp tháp rùn hiên cao
chợt lòng nhau thấy hư hao
tôi nao nao tội - người nao nao tình

chiều nay môi mắt rập rình
mong câu chữ lạ - sợ hình bóng quen
chiêù nay phố sớm lên đèn
người cao thượng bớt - tôi hèn hạ thêm
....

cắn môi - môi chợt dưng mềm
mềm môi là bởi tôi...thèm nụ hôn


Nguyệt Thảo

(Nguồn: thivien.net được đăng bởi chính tác giả)
Chưa phân loại
Uncategorized