Tác giả: Hồng Dương
Ngày...tháng...năm...
một ngày... đã xa xăm
Chiều đổ vệt lăng trầm nằm nghiêng ngả
Bầu trời tím giọt sương rơi phiến lá
Đêm rũ buốn trăng đã xế trời xưa
Có một ngày...
cô gái khóc như mưa
Gom vất vã cho vừa chưng mùa hạ
Một người đứng ngây hồn như tượng đá
Đôi vai trần áo ngã bạc buông ngang
Ngày...tháng...năm...
anh cất riếng gọi nàng
Anh chợt bảo ...anh đang say... say lắm
Bao lấu nhĩ ...chưa ôm em.... một bận
Em nghe không? Em vẫn nhớ anh không ?...
Chết lặng lòng từng giọt lệ mặn nồng
Rơi lên ngực thấm trong từng ngỏ ngách
Giọt nước mắt giữa cõi tình trinh bạch
Để một ngày... xé rách toạc lòng em...
Bên lệ đường có ánh mắt âm thầm
Anh đường đột , ôm chầm ..rồi anh khóc
Anh chợt sợ giấu mình sau ...làn tóc
Ai tận tường... trách móc ... khổ ...thay cô!...
Chuyện hoàng hôn.... buông xuống để trăng nhô...
Lên sắc thể lõa lồ mùa thu động
Và chiếc lá vàng rơi trôi theo sóng
Nhìn cuộc đời in bóng xuống dòng sông...
một ngày... đã xa xăm
Chiều đổ vệt lăng trầm nằm nghiêng ngả
Bầu trời tím giọt sương rơi phiến lá
Đêm rũ buốn trăng đã xế trời xưa
Có một ngày...
cô gái khóc như mưa
Gom vất vã cho vừa chưng mùa hạ
Một người đứng ngây hồn như tượng đá
Đôi vai trần áo ngã bạc buông ngang
Ngày...tháng...năm...
anh cất riếng gọi nàng
Anh chợt bảo ...anh đang say... say lắm
Bao lấu nhĩ ...chưa ôm em.... một bận
Em nghe không? Em vẫn nhớ anh không ?...
Chết lặng lòng từng giọt lệ mặn nồng
Rơi lên ngực thấm trong từng ngỏ ngách
Giọt nước mắt giữa cõi tình trinh bạch
Để một ngày... xé rách toạc lòng em...
Bên lệ đường có ánh mắt âm thầm
Anh đường đột , ôm chầm ..rồi anh khóc
Anh chợt sợ giấu mình sau ...làn tóc
Ai tận tường... trách móc ... khổ ...thay cô!...
Chuyện hoàng hôn.... buông xuống để trăng nhô...
Lên sắc thể lõa lồ mùa thu động
Và chiếc lá vàng rơi trôi theo sóng
Nhìn cuộc đời in bóng xuống dòng sông...