Tác giả: Bùi Nguyên Phong
BỖNG DƯNG
Tóc như mây cuốn, da như tuyết.
Mày rậm, mi cong, môi san hô.
Phía dưới eo thon là rạo rực.
Chân son hun hút... Mộng đang chờ.
Bỗng dưng ta thấy lòng xao xuyến.
Lâng lâng sóng dội sục sôi lòng.
Ta rơi! Rơi thẳng vào vùng tối.
Ướt đẫm màn đêm đục bến sông…
Bỗng dưng ta thấy buồn ghê gớm.
Trái mộng vỡ tan vụn góc trời.
Vầng trăng hiu hắt nhợt nhờ lạnh.
Câu thơ gãy gụp giữa chơi vơi.
Chút trắng sau đồi ta mãi nhớ
đêm sâu thoang thoảng hương Hoàng Lan.
Cơn mưa bất chợt lòng vụn vỡ.
Không em! Thế giới cũng hoang tàn...
Tóc như mây cuốn, da như tuyết.
Mày rậm, mi cong, môi san hô.
Phía dưới eo thon là rạo rực.
Chân son hun hút... Mộng đang chờ.
Bỗng dưng ta thấy lòng xao xuyến.
Lâng lâng sóng dội sục sôi lòng.
Ta rơi! Rơi thẳng vào vùng tối.
Ướt đẫm màn đêm đục bến sông…
Bỗng dưng ta thấy buồn ghê gớm.
Trái mộng vỡ tan vụn góc trời.
Vầng trăng hiu hắt nhợt nhờ lạnh.
Câu thơ gãy gụp giữa chơi vơi.
Chút trắng sau đồi ta mãi nhớ
đêm sâu thoang thoảng hương Hoàng Lan.
Cơn mưa bất chợt lòng vụn vỡ.
Không em! Thế giới cũng hoang tàn...