Tác giả: Nguyệt Hạ
Từ dạo ấy cỏ cây buồn rơi lá
Mưa mưa hoài lả tả ướt áo em
Đường phượng xưa còn đưa bước chân mềm
Trăng vẫn xuống vẫn lên bên thềm vắng
Từ dạo ấy tâm tư thêm trầm lắng
Quẩn quanh mình tiếc nhớ mãi ngày qua
Chiếc gương xưa còn soi dấu ngọc ngà
Đường muôn lối chập chùng không quay lại
Từ dạo ấy bỗng nhiên sao ngần ngại
Cách xa bằng một khoảng trống trong tim
Sẽ lấy chi để xoá nỗi ưu phiền
Vòng tay với sao chừ giờ xa thẳm
Từ dạo ấy vùi mình trong thầm lặng
Kẻ biếng cười người giữ mãi ưu tư
Biết làm sao đường qua lối mây mù
Đến ngã quanh, chần chừ không muốn chọn
Từ dạo ấy ngỡ tình mình đã trọn
Dưới trăng rằm mình hát khúc tưong tư
Những dấu yêu giờ chôn kín ngục tù
Từ dạo ấy ... đành nói lời từ giã ...
Nguyệt Hạ
Mưa mưa hoài lả tả ướt áo em
Đường phượng xưa còn đưa bước chân mềm
Trăng vẫn xuống vẫn lên bên thềm vắng
Từ dạo ấy tâm tư thêm trầm lắng
Quẩn quanh mình tiếc nhớ mãi ngày qua
Chiếc gương xưa còn soi dấu ngọc ngà
Đường muôn lối chập chùng không quay lại
Từ dạo ấy bỗng nhiên sao ngần ngại
Cách xa bằng một khoảng trống trong tim
Sẽ lấy chi để xoá nỗi ưu phiền
Vòng tay với sao chừ giờ xa thẳm
Từ dạo ấy vùi mình trong thầm lặng
Kẻ biếng cười người giữ mãi ưu tư
Biết làm sao đường qua lối mây mù
Đến ngã quanh, chần chừ không muốn chọn
Từ dạo ấy ngỡ tình mình đã trọn
Dưới trăng rằm mình hát khúc tưong tư
Những dấu yêu giờ chôn kín ngục tù
Từ dạo ấy ... đành nói lời từ giã ...
Nguyệt Hạ