Tác giả: Phù Dung
Như một tia nắng mong manh...
Như một sợi mây vương vấn...
Tình bước vào hồn giọt sương lóng lánh...
Ngày đem khói vương,
Quyện hương bâng khuâng đêm về...
Lê thê...
Một lần gặp gỡ,
Xôn xao rực rỡ nắng vàng...
Mây trải sợi mây căng võng bàng hoàng,
Tình trải tình đan ngút ngàn sương khói,
Hương vương vời vợi,
Trôi...
Cuối đường sinh tử,
Chợt tỉnh cơn mê...
Bến đời còn mang bao nỗi ê chề...
Nắng tắt não nề, mây rút sợi bay....
Ngày chưa đếm đủ,
Đêm đã khói sương phủ đầy...
Giây ???
Như một sợi mây vương vấn...
Tình bước vào hồn giọt sương lóng lánh...
Ngày đem khói vương,
Quyện hương bâng khuâng đêm về...
Lê thê...
Một lần gặp gỡ,
Xôn xao rực rỡ nắng vàng...
Mây trải sợi mây căng võng bàng hoàng,
Tình trải tình đan ngút ngàn sương khói,
Hương vương vời vợi,
Trôi...
Cuối đường sinh tử,
Chợt tỉnh cơn mê...
Bến đời còn mang bao nỗi ê chề...
Nắng tắt não nề, mây rút sợi bay....
Ngày chưa đếm đủ,
Đêm đã khói sương phủ đầy...
Giây ???