Tác giả: Nguyễn Trung Kiên
Tôi xới bát cơm đầy em giận
Em bảo tôi sao giống nhà quê
Sau mỗi bận cày về
Bát cơm đơm đầy ắp
Tôi nhìn em nghẹn ngào nước mắt
Em sinh ra từ đâu?
Từ đồng lúa thôn quê hay thị thành bụi khói
Từ bờ lau vườn ruộng hay nhà máy công trường
Em sinh ra từ đâu?
Từ đâu cũng vậy!
Cũng phải ăn bát cơm gạo trắng
Ăn rau dưa uống nước đồng quê
Ngắm trăng thanh hóng mát đêm hè
Và hương khói trong những ngày lễ, tết
Câu nói vô tình nhưng em đâu có biết
Em ơi! Em đang giết chết tình quê.
Nguyễn Trung Kiên
Em bảo tôi sao giống nhà quê
Sau mỗi bận cày về
Bát cơm đơm đầy ắp
Tôi nhìn em nghẹn ngào nước mắt
Em sinh ra từ đâu?
Từ đồng lúa thôn quê hay thị thành bụi khói
Từ bờ lau vườn ruộng hay nhà máy công trường
Em sinh ra từ đâu?
Từ đâu cũng vậy!
Cũng phải ăn bát cơm gạo trắng
Ăn rau dưa uống nước đồng quê
Ngắm trăng thanh hóng mát đêm hè
Và hương khói trong những ngày lễ, tết
Câu nói vô tình nhưng em đâu có biết
Em ơi! Em đang giết chết tình quê.
Nguyễn Trung Kiên