Tình Quê

Tác giả: Minh Đạo

(Họp mặt HĐH TS tại SG đầu xuân Đinh Dậu – 12/2/2017)

Gặp nhau rộn rã thả đôi vần,
Hương lúa thoảng qua phút lặng trầm…
Trọ trẹ vui chi miền đất mới,
Ri tê ấm lạ buổi đầu xuân.
Đường dài rong ruổi, chìm dâu bể,
Lối cũ đong đưa, thấm bụi trần.
Thổn thức nghĩa tình răng nặng nhẹ?
Mênh mang ký ức bát rau thuần…(*)

Minh Đạo

________________

(*) Trong Kiều còn có điển nói về rau thuần - tức là rau rút và cá vược là một loại cá dùng để ăn gỏi của người phương Nam đất Trung Nguyên cũng nói về thú quê, tình quê trong câu thơ: "Thú quê thuần vược bén mùi - Giếng vàng đã vụng một vài lá ngô".

Canh rau thuần, gỏi cá vược ở đây xuất xứ từ điển ghi trong sách Tấn Thư kể chuyện Trương Hán đi làm quan ở Lạc Dương xa nhà. Mùa thu về ông nhớ món ăn quê da diết, ấy là canh rau thuần, gỏi cá vược. Ông nói đại ý: người ta ở đời cốt thoả cái thú sống của mình, mắc chi phải trói buộc vào vòng danh lợi, vì tước lộc mà xa thú sống ở quê. Trương Hán treo ấn từ quan chỉ vì cái thú quê ấy. Từ đó thuần vược cũng được nhắc đến như một điển tích đậm đà tình quê trong trái tim sầu xứ của con người.
Chưa phân loại
Uncategorized