Tác giả: Nguyên Thạch
Thoáng chốc mười năm bước phong trần
mười năm ấp ủ Hương cố nhân
mười năm vời vợi thu vàng lá
mười năm thầm nhủ sẽ quên dần.
Có lẽ...
bên trời em thường khóc
mỗi khi thu trĩu lá rụng vàng
nhung nhớ người xưa đời xa mãi
từ khi lầm lỡ bước sang ngang.
Dạo ấy chia ly tôi đi mãi
vườn yêu hoang dại dấu điêu tàn
đoá cúc thôi cài lên áo trắng
từ ngày tim vỡ phút sang ngang.
Em có bao giờ thăm vườn cũ?
chăm hộ cho tôi kỷ niệm buồn
vườn xưa đơn tẻ màu cúc tím
hoa còn chớm mãi nụ nhớ thương.
Biết được tôi về căn gác trọ
dáng ngọc ghé thăm tỏ ánh trăng
hoang dại hồn ai, đêm u uẩn
trầm tư rũ rượi nét ăn năn.
Thôi lỡ rồi em, lỡ một đời
đừng khơi niềm cũ tội tình thêm
thuyền đã sang sông về bên ấy
thì mãi trăm năm lỡ bến thề.
Nụ nồng nàn ấy giờ ngăn cách
giữ mãi trong tôi góc thiên đường.
Về đi em nhé, khuya sương giá
kẻo lạnh gót son lúc đêm về.
Nguyên Thạch
mười năm ấp ủ Hương cố nhân
mười năm vời vợi thu vàng lá
mười năm thầm nhủ sẽ quên dần.
Có lẽ...
bên trời em thường khóc
mỗi khi thu trĩu lá rụng vàng
nhung nhớ người xưa đời xa mãi
từ khi lầm lỡ bước sang ngang.
Dạo ấy chia ly tôi đi mãi
vườn yêu hoang dại dấu điêu tàn
đoá cúc thôi cài lên áo trắng
từ ngày tim vỡ phút sang ngang.
Em có bao giờ thăm vườn cũ?
chăm hộ cho tôi kỷ niệm buồn
vườn xưa đơn tẻ màu cúc tím
hoa còn chớm mãi nụ nhớ thương.
Biết được tôi về căn gác trọ
dáng ngọc ghé thăm tỏ ánh trăng
hoang dại hồn ai, đêm u uẩn
trầm tư rũ rượi nét ăn năn.
Thôi lỡ rồi em, lỡ một đời
đừng khơi niềm cũ tội tình thêm
thuyền đã sang sông về bên ấy
thì mãi trăm năm lỡ bến thề.
Nụ nồng nàn ấy giờ ngăn cách
giữ mãi trong tôi góc thiên đường.
Về đi em nhé, khuya sương giá
kẻo lạnh gót son lúc đêm về.
Nguyên Thạch