Hồn Lênh Đênh Mãi Ở Quê Xa

Tác giả: Trần Vấn Lệ

Bốn giờ…chưa thấy sương sa xuống. Thành phố đèn vàng vẫn sáng trưng. Người đi bỏ báo dừng xe lại, mở cái thùng ra để một chồng…

Tôi ngồi hút thuốc hàng hiên lạnh. Khói quyện, không dè sương bốc theo! Rồi năm giờ sáng, đèn chưa tắt, thành phố như ai đắp vải điều!

Tôi ngó mông lung rồi giới hạn (bởi trời bởi đất còn gì đâu!). Rừng thông trước ngõ chìm theo núi cho biển trong tôi hóa vạc dầu!

Từ năm giờ sáng đời thay đổi, một cõi phồn hoa hóa đại dương! Dài suốt hành lang mờ bóng nước, tóc tôi vừa nhỏ giọt mù sương…

Tôi ngồi im lặng, năm rồi sáu, rồi bảy giờ hơn…nhớ mặt trời. (Không biết mặt trời hay mặt bé, mặt nào ấm nhỉ nụ hôn môi?)

Hỡi bé! Gọi người yêu thế đó, tôi nghe mình chẳng lớn hơn ai! Bây giờ trở ngược thời thơ ấu, thơ có cần chi…chuyện nối dài?

Tôi nói gì đây trong buổi sáng? Hồn lênh đênh mãi ở quê xa. Gợi câu sông núi mà tê tái, ngày tháng vô tình cứ lướt qua…

Mới nói núi thôi, chưa nói sông, sương mù đã giấu hết rừng thông…Mặt trời Đà Lạt, đây, không hiện, chỉ nở vô duyên những đóa hồng!
Chưa phân loại
Uncategorized