Tình Cha Trắc Đạc (Thơ Tình Trắc Đạc)

Tác giả: TRẦN LÂN

Một buổi sáng,con trai bừng tỉnh giấc!
Ôm bố vào lòng,con thủ thỉ bên tai:
-"Bố ơi bố!con mơ về bố đấy!
Bố đang vác gương đại náo cả thiên đình."

-"Thôi thôi chết,sao con mơ lạ thế?"
Ối thôi xong!chắc chuyện tối hôm qua.
Trước khi ngủ,bố kể về chuyện cũ,
Thời hàn vi bố còn đo đạc ở công ty.

Chín giờ tối,mọi khi con vẫn thế,
Đó là giờ con ngủ giữa đêm khuya,
Chẳng hiểu sao,hôm qua bố lại thức,
Kể cho các con những vất vả lúc cầm gương.

-"Nhớ hồi đó,bố còn trai trẻ lắm
Da trắng trong,môi đỏ,tóc Đan Trường,
Mặc sơ vin,quần âu và áo trắng,
Đi giầy tây,bóng loáng soi được gương."

-"Lúc mới vào,bố đâu được đứng máy,
Toàn vác gương đi chi tiết dài dài,
Hết lội mương,tắm sông để lấy cốt,
Hết vượt rào,len lỏi nơi vườn sâu."

-"Chẳng mấy tháng,khi về quê chơi tết.
Bà nội của con chẳng nhận ra bố đâu!
Nhìn từ xa,làn da đen rám nắng,
Hình dáng gầy gò,tóc rậm và môi thâm."

-"Những ngày tháng,nắng hè oi ả thế!
Bố quần quật ngoài đồng đi cốt giữa buổi trưa.
Còn mùa đông,đêm lạnh,ngày rét buốt,
Bố vẫn lội mương hì hục tối chưa về."

-"Vào mùa thu, nắng vàng ghi lịch sử,
Nhặt lá vàng rơi,đi chi tiết ở Khâm Thiên.
Đến mùa xuân,hoa đào khoe sắc thắm.
Bố len lỏi trong vườn trên phố hoa Nhật Tân."

Đi chi tiết,cầm gương vất vả thế!
Bố chẳng ngại ngùng kể lại cho các con.
Con ôm bố,miệng cười thật khúc khích:
-"Bố đúng là chiến sĩ của đời con!"

Thơ: TRẦN LÂN
HN: 6/6/2019
Chưa phân loại
Uncategorized