Lên Đỉnh Phơi Thân (Thơ Tình Trắc Đạc)

Tác giả: TRẦN LÂN

Lên đỉnh rồi! Anh có sướng không anh?
Từ trên cao, Anh phơi thân đứng máy
Những sợi nắng như tình em nồng cháy
Vương mái đầu, nhuộm thẫm hai bàn tay.

Lên đỉnh rồi! Anh có nhớ có hay?
Trước mắt anh là khoảng trời cao rộng
Anh nhìn mây mây đi tìm chỗ đậu
Gió quyện người bối rối lại rong chơi.

Lên đỉnh rồi! Chỉ có mình anh thôi!
Anh ngồi viết rồi bình sai tính toán
Mở một góc kèm cạnh đo chính xác
Định vị tim em trong trái đất hình cầu.

Lên đỉnh rồi! Anh thương tiếc ôm sầu!
Hoa lệ rơi như mưa bay qua phố
Ngẫm cuộc đời...Ôi! Thấy thương thấy nhớ
Đưa mắt xa xăm...vụng dại sông quê.

Lên đỉnh rồi! Anh đứng máy chắc phê?
Nóng trên cao rồi cồn cào xuống thấp
Đôi bàn tay vặn sờ ngại va vấp
Mồ hôi rơi ướt đẫm hai bờ vai.

Lên đỉnh rồi! Anh nhìn rõ hình hài!
Mải ngắm gương chẳng tơ vương tình ái
Khi trong lòng bỗng thấy mình trống trải
Giật mình cô đơn...Nắng thượng đỉnh đầu!!!
...
Thơ: TRẦN LÂN
HN: 29/6/2019
Chưa phân loại
Uncategorized