Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1651)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1651)

Thổn Thức Tơ Vương

Thổi nữa đi! Hãy thổi nhiều đi gió
Cho dưới vòm quạnh quẽ chút du dương
Thoang thoảng giũ trôi bớt vẻ u buồn
Kẻ lặng lẽ trên đường, mang tâm khảm!

Khối tim tím trầm ưu hằng ghị nặng
Lắc lư hoài mà chẳng thể gì hơn
Trưa nhìn mây chầm chậm kéo hoàng hôn
Góc sâu thẳm điệp đờn rơi bảng lảng

Đã mấy thu, kể từ khuya lộng ánh
Khúc tơ lòng gịuc cánh lướt ngàn khơi
Tai chợt nghe văng vẳng giữa trăng soi
Tiếng hú gọi! Mình ơi! Em lặn lội...

Chạnh bỡ ngỡ, hồn linh xuôi bước tới
Một cái gì vời vợi tợ thân quen
Để dạt dào, xúc cảm gợn lên tim
Rồi mối chỉ xe duyên, thuyền du bể

Nào đâu bận đỉnh chung hay quyền thế
Chẳng ảnh hình bóng xế hoặc bầu xanh
Chỉ điệu đồng, thắm thiết dậy bâng khuâng
Thầm trao gửi đá vàng, câu hẹn ước

Đêm ấm áp ngắm vầng in đáy nước
Hoà dịu dàng lả lướt những làn thơ
Chiều thênh thang thưởng thức lững sương mờ
Dâng giọng hát à ơ thành ý nhạc

Tối man mát tắm ngọn luồn êm ả
Vói bàn tay qua đó nắm bàn tay
Đôi bàn tay siết chặt nhấc cùng bay
Vào lồng lộng say say tình yêu dấu...

Dòng cách trở, vấn vương chìm đau đáu
Lo chăn đơn buốt bậu buổi đông về
Ngại lá vàng nẻo vắng rụng lê thê
Nàng vò võ, não nề theo nỗi nhớ...


27/11/2019
Nguyễn Thành Sáng


Se Sắt Cõi Lòng

Tháng mười một đông sầu trở lạnh
Đêm thiếu trăng lấp lánh ửng nền
Hão huyền bỗng ước nguyện bên
Cùng anh sánh bước, bắt đền nụ say

Chân lững thững không giày in cát
Biển mênh mông ồ ạt sóng gầm
Dường đang bộc bạch đồng tâm
Niềm riêng dấu tận, xót thầm canh thâu

Đôi trai gái tựa đầu sưởi ấm
Môi vỗ về nồng đậm tiếng kêu
Tay choàng thỉnh thoảng thọt khều
Âm vang khúc khích ghẹo trêu tấc lòng

Buồn lẳng lặng thả rong cuối bãi
Ghềnh đá ngồi xoã mái phất phơ
Mắt trông hướng vọng xa mờ
Mình ơi! Thấu hiểu bơ vơ ngập tràn

Nhớ năm ấy diễn đàn mới mở
Chắc duyên trời vô cớ khiến xui
Dòng “Thơ Thao Thức” ngậm ngùi
Để người độc giả sụt sùi cảm thông

Rồi nay đã vợ chồng gá nghĩa
Nhưng mịt mùng tứ phía bủa vây
Cánh hoa Bỉ Ngạn xước trầy
Dưới giông bão tuyết quấy rầy dăm thu

Cho hai mảnh hồn ru thống thiết
Nào cỗi cằn huỷ diệt mầm non
Đố do nước rút sông mòn
Chẳng trái bồ hòn méo mó gì cam

Thôi gắng gượng cõi phàm thoắt sẽ
Đoá phù vân hoá lẹ thành sương
Mây bay gió thổi vô thường
Đoạ đày…đạo lý Âm Dương chuyển vần.


November 29, 2019
Tam Muội
Chưa phân loại
Uncategorized