Thầm Cười Tôi

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Thầm Cười Tôi

Em về giữa bóng màu thu
Lạnh lùng thả bước dưới lờ mờ rơi
Rồi em ngước mặt nhìn tôi
Dàu dàu chẳng nói, chẳng cười, như không...

Cái gì nằng nặng bên trong
Trồi lên trồi xuống cho lòng tôi đau
Phải chăng hận mối duyên đầu
Yêu đương nghẹn chết, hồn sầu lang thang

Bất ngờ gặp kẻ phũ phàng
Nơi bầu lá rụng, gót chân thẫn thờ
Hận xưa tích tụ bao giờ
Dửng dưng suối nhạt, để chơ vơ nhìn

Thuở nào thắm thiết tơ tình
Cận kề ấm áp, có mình, có ta
Mỗi lần cầu khỉ sang nhà
Thì đàn dìu dặt, ngân nga êm đềm

Còn nay xám ngắt ảnh tuyền
Trùm hồ cạn đáy, nằm yên quạnh bề
Từng hồi trống vắng kéo lê
Âm vang rỉ rả, não nề tuyết sương

Bốn mấy năm, dấu chấm buồn
Thỉnh thoảng xuyên luồn, da diết tâm tư
Đêm qua cũng lại nằm mơ
Thấy em, em đến, em thờ ơ tôi

Xót xa, cay đắng, ngậm ngùi
Giật mình tỉnh giấc, thầm cười lại tôi
Chỉ vì một chút... mà thôi
Đoạn đành tàn nhẫn, bỏ rơi ánh vàng.


24/05/2020
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized