Tác giả: Phù Dung
Đã gọi nhau là Tri Âm !
Đã gọi nhau là Hồng Nhan Tri Kỷ !
Vài khúc nhạc tình buồn...
Vài áng thơ tình dang dở...
Phải chăng đó cũng là tình tan vỡ của hai đứa chúng ta ?!
Từ bước đầu ngần ngại,
Từ bước đầu lo xa,
Rồi tình chợt vỡ òa quay cuồng như cơn xoáy dữ...
Hồn trong nhau,
Tim tìm nhau,
Tay quấn tay bàng hoàng ngơ ngác,
Môi thương môi bát ngát một rừng chờ...
Dẫu biết sóng đời vô vọng,
Dẫu nghe lồng lộng tàn phai,
Tình muộn màng nên tình không cần biết đến ngày mai...
Hôm nay yêu nhau,
Trên non cao,
Trên mây ru mấy cõi trăng sao...
Quên trần gian,
Quên gian nan,
Quên tan hoang nhẫn nại miệt mài trông ngóng...
Cánh cửa đời này của tình ta đã đóng,
Cánh cửa đời sau xin mở rộng đón hồn nhau...
Người đâu ?
Tình đâu ?
Thoáng một bể dâu...xám ngắt một đời sầu...
Lại sầu....................................................
Đã gọi nhau là Hồng Nhan Tri Kỷ !
Vài khúc nhạc tình buồn...
Vài áng thơ tình dang dở...
Phải chăng đó cũng là tình tan vỡ của hai đứa chúng ta ?!
Từ bước đầu ngần ngại,
Từ bước đầu lo xa,
Rồi tình chợt vỡ òa quay cuồng như cơn xoáy dữ...
Hồn trong nhau,
Tim tìm nhau,
Tay quấn tay bàng hoàng ngơ ngác,
Môi thương môi bát ngát một rừng chờ...
Dẫu biết sóng đời vô vọng,
Dẫu nghe lồng lộng tàn phai,
Tình muộn màng nên tình không cần biết đến ngày mai...
Hôm nay yêu nhau,
Trên non cao,
Trên mây ru mấy cõi trăng sao...
Quên trần gian,
Quên gian nan,
Quên tan hoang nhẫn nại miệt mài trông ngóng...
Cánh cửa đời này của tình ta đã đóng,
Cánh cửa đời sau xin mở rộng đón hồn nhau...
Người đâu ?
Tình đâu ?
Thoáng một bể dâu...xám ngắt một đời sầu...
Lại sầu....................................................