Tác giả: AN LỘC
Sau cơn giận dàị...
anh đưa đưa em xuống phố
Như người tỉnh cơn say...
Chợt thấy lòng nhung nhớ.
Một, hai rồi ba muỗng.
Biết không em, anh tìm vị ngọt trong chất đắng cà phê.
Kể em nghe chuyện anh lang thang khắp nẻo.
Trời đổ mưa và quên hết lối về.
Đưa em về, con dốc cao
Cầu trời mưa, em ước áo
...Và trời mưa mau
Áo em ướt mất rồi!
Đường về nhà em, qua mấy lần lầy lội.
Cầm tay em, chợt nghe lòng bối rối
Và anh rút tay về, mưa rơi trong lòng ngực.
Đêm nay nằm thao thức.
Nuối tiếc ư! Cho đáng một đời anh.
anh đưa đưa em xuống phố
Như người tỉnh cơn say...
Chợt thấy lòng nhung nhớ.
Một, hai rồi ba muỗng.
Biết không em, anh tìm vị ngọt trong chất đắng cà phê.
Kể em nghe chuyện anh lang thang khắp nẻo.
Trời đổ mưa và quên hết lối về.
Đưa em về, con dốc cao
Cầu trời mưa, em ước áo
...Và trời mưa mau
Áo em ướt mất rồi!
Đường về nhà em, qua mấy lần lầy lội.
Cầm tay em, chợt nghe lòng bối rối
Và anh rút tay về, mưa rơi trong lòng ngực.
Đêm nay nằm thao thức.
Nuối tiếc ư! Cho đáng một đời anh.