Tác giả: Trần Đức Phổ & Louise Labé
Sonnet XXIV
(Ne reprenez, Dames, si j’ai aimé)
by Louise Labé
Ne reprenez, Dames, si j’ai aimé,
Si j’ai senti mille torches ardentes,
Mille travaux, mille douleurs mordantes,
Si en pleurant j’ai mon temps consumé,
Las! que mon nom n’en soit par vous blâmé.
Si j’ai failli, les peines sont présentes.
N’aigrissez point leurs pointes violentes;
Mais estimez qu’Amour, à point nommé,
Sans votre ardeur d’un Vulcan excuser,
Sans la beauté d’Adonis accuser,
Pourra, s’il veut, plus vous rendre amoureuses
En ayant moins que moi d’occasion,
Et plus d’étrange et forte passion.
Et gardez-vous d’être plus malheureuses.
*****
*
QUÝ CÔ ĐỪNG TRÁCH
Đừng mắng tôi khi yeu em, nàng hỡi
Lửa yêu đương ngàn đuốc cháy trong lòng
Và ham muốn và đau thương ngàn nỗi
Và nghẹn ngào những ngày tháng chờ mong
Tiểu thư ơi! Đừng đùa trêu tôi nữa
Thất bại này đau khổ chỉ riêng tôi
Đừng đem cay đắng bồi thêm nữa
Hãy biết được yêu thế đủ rồi
Chẳng chê Lửa Ái làm say đắm
Chẳng trách Phan An đẹp lạ thường
Nếu như có kẻ làm em thích
Không cần do dự một tình thương
Không lý do gì tôi được chọn
Sắc dục nàng ơi, thật khó lường
Trần Đức Phổ dịch
(Ne reprenez, Dames, si j’ai aimé)
by Louise Labé
Ne reprenez, Dames, si j’ai aimé,
Si j’ai senti mille torches ardentes,
Mille travaux, mille douleurs mordantes,
Si en pleurant j’ai mon temps consumé,
Las! que mon nom n’en soit par vous blâmé.
Si j’ai failli, les peines sont présentes.
N’aigrissez point leurs pointes violentes;
Mais estimez qu’Amour, à point nommé,
Sans votre ardeur d’un Vulcan excuser,
Sans la beauté d’Adonis accuser,
Pourra, s’il veut, plus vous rendre amoureuses
En ayant moins que moi d’occasion,
Et plus d’étrange et forte passion.
Et gardez-vous d’être plus malheureuses.
*****
*
QUÝ CÔ ĐỪNG TRÁCH
Đừng mắng tôi khi yeu em, nàng hỡi
Lửa yêu đương ngàn đuốc cháy trong lòng
Và ham muốn và đau thương ngàn nỗi
Và nghẹn ngào những ngày tháng chờ mong
Tiểu thư ơi! Đừng đùa trêu tôi nữa
Thất bại này đau khổ chỉ riêng tôi
Đừng đem cay đắng bồi thêm nữa
Hãy biết được yêu thế đủ rồi
Chẳng chê Lửa Ái làm say đắm
Chẳng trách Phan An đẹp lạ thường
Nếu như có kẻ làm em thích
Không cần do dự một tình thương
Không lý do gì tôi được chọn
Sắc dục nàng ơi, thật khó lường
Trần Đức Phổ dịch