Tác giả: Trinhcamle
CÓ AI CƯỜI ĐÂU
Anh đợi Thu…
Em có đợi Thu về ?
Đã nhạt lắm rồi phôi phai sắc phượng
Đã trầm thật trầm rời rạc nhạc ve
Còn quẫy chút thôi vài cơn gió chướng…
Đợi giao mùa…
Không… anh đợi Thu sang
Đợi gió heo may xạt xào xua lá rụng
Đợi trời xanh mây nhè nhẹ bay ngang
Hạt sương sớm đợi chờ bàn tay hứng
Chợt nhớ về…
Chiều Thu ấy trời xanh rất xanh
Chúng mình gặp nhau tự dưng mà da diết
Nụ hôn dẫu nhẹ hơn cả cánh bồ công anh
Trên mái tóc chắc chừng em vẫn biết
Em còn nhớ…
Hay lãng đãng vô tình
Quên cái ngày lập Thu đầy hoa nắng
Để tâm hồn luôn rạng ánh bình minh
Và chúng mình đi tìm câu gừng cay muối mặn
Cuộc đời mà…
Con sông dùng dằng lúc sâu lúc cạn
Cám dỗ ngọt ngào nhiều hơn đắng cay
Dễ gì bỏ nhau trong cơn hoạn nạn
Bàn tay mồ côi khi thiếu một bàn tay
Con dốc nghiêng…
Hoàng hôn giành giật nắng chiều
Hãy dắt nhau quay về kẻo muộn
Có ai cười đâu khi phai tóc còn yêu
Có ai trách đâu nghiêng chiều người đợi người luống cuống
Đến bây chừ…
Chẳng còn ngại vàng Thu
Chẳng ngại cái bấc mùa Đông trăn trở
Anh chỉ ngại lòng mình mộng du
Khi trống vắng giữa Xuân về hoa nở.
Anh đợi Thu…
Em có đợi Thu về ?
Đã nhạt lắm rồi phôi phai sắc phượng
Đã trầm thật trầm rời rạc nhạc ve
Còn quẫy chút thôi vài cơn gió chướng…
Đợi giao mùa…
Không… anh đợi Thu sang
Đợi gió heo may xạt xào xua lá rụng
Đợi trời xanh mây nhè nhẹ bay ngang
Hạt sương sớm đợi chờ bàn tay hứng
Chợt nhớ về…
Chiều Thu ấy trời xanh rất xanh
Chúng mình gặp nhau tự dưng mà da diết
Nụ hôn dẫu nhẹ hơn cả cánh bồ công anh
Trên mái tóc chắc chừng em vẫn biết
Em còn nhớ…
Hay lãng đãng vô tình
Quên cái ngày lập Thu đầy hoa nắng
Để tâm hồn luôn rạng ánh bình minh
Và chúng mình đi tìm câu gừng cay muối mặn
Cuộc đời mà…
Con sông dùng dằng lúc sâu lúc cạn
Cám dỗ ngọt ngào nhiều hơn đắng cay
Dễ gì bỏ nhau trong cơn hoạn nạn
Bàn tay mồ côi khi thiếu một bàn tay
Con dốc nghiêng…
Hoàng hôn giành giật nắng chiều
Hãy dắt nhau quay về kẻo muộn
Có ai cười đâu khi phai tóc còn yêu
Có ai trách đâu nghiêng chiều người đợi người luống cuống
Đến bây chừ…
Chẳng còn ngại vàng Thu
Chẳng ngại cái bấc mùa Đông trăn trở
Anh chỉ ngại lòng mình mộng du
Khi trống vắng giữa Xuân về hoa nở.