Người Khách Lạ

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Người Khách Lạ

Lữ khách trời xa ngược trở về
Thăm tình yêu dấu, xóm làng quê
Chiều nay lặng lẽ trên hè phố
Kỷ niệm thanh xuân với những gì!...

Mà cả chuỗi dài mãi nhớ thương
Châu Âu, xứ lạ lắm khi buồn
Biên cương đau đáu, sầu trong ánh
Ngày tháng thâm trầm hướng vọng phương…

Đăng đẳng qua rồi mấy chục năm
Thuở nào ửng sáng dưới nhung xanh
Giờ đây muối trắng trên mờ nhạt
Lựng khựng đôi chân, lắm ngỡ ngàng

Ông lão ngược vòng ghé công viên
Lần tìm băng đá nhẹ ngồi yên
Thẫn thờ đưa mắt nhìn đây đó
Cảnh cũ, hình xưa dậy nỗi niềm

Mơ màng, đăm đắm hướng ra sông
Sóng nước Hậu Giang gợn cõi lòng
Cũng vẫn nhẹ nhàng dâng nhấp nhố
Mà nay lại biến trở thành không

Đâu người con gái nét đan thanh
Sóng biếc hừng vui tiến lại gần
Bận việc hay sao mà trễ hẹn
Khiến hoài nôn nóng đợi chờ anh

Đâu bè bạn học tụ chung vui
Rôm rả chuyện trò chẳng kịp lơi
Ý tưởng nấu nung bầu nhựa sống
Thênh thang ấp ủ trải lên đời

Đâu chợ nhộn nhàng lúc giải khuây
Buồn buồn trống vắng bước ra đây
Tới lui nhìn ngó, mua vài thứ
Cũng tạm phôi phai khoảnh khắc nầy

Đâu đêm thả dạo dưới hàng đèn
Nửa mộng chim ngàn, nửa nhớ em
Tư lự, bâng khuâng treo bảng lảng
Dạt dào chầm chậm phủ con tim…

Bất ngờ khóe lệ ửng trào ra
Cắt rốn Cần Thơ, cố quốc mà
Ai nỡ xui chi thành khách lạ
Nghẹn ngào, da diết tím hồn ta

Ôm cả vầng trăng của thuở nào
Để rồi bỏ xứ biết bao đau
Giờ đây trở gót, niềm man mác
Dưới xế hoàng hôn tiếp tục rầu…

Người có hiểu vì sao khách lạ
Chiều hôm nay buồn bã âm thầm!


27/7/2018
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized