Tác giả: Ngô Quí Trung
Thuở ấy hồn tôi còn ngây dại
Giữa đời lạc lõng hệt như ai
Suốt năm rong ruổi con đường học
Nào đã biết yêu, cũng chẳng sầu.
ấy thế mà nay tại bởi đâu?
Tội hồn-tê tái, nhói tim đau
Tình tôi trang trải muôn phương tận
Một bước ưu tư, nửa bụng sầu.
Tôi nhớ mỗi lần phải xa nhau
Trộm nhìn cô ấy thật là lâu,
Bóng ai rực rỡ trong lòng tối
Chẳng khiến người tin lại nhuốm sầu.
Tôi lỡ yêu rồi, yêu đậm sâu
Nhưng cô gái ấy nào biết đâu
Bởi tình tôi đã luôn mang giấu
Nào muốn phơi ra để muộn sầu.
Tôi đã không còn thuở vô ưu
Một mình chạy nhảy trong làn gió
Đùa với trăng sao, giỡn với trời;
Tôi giờ chỉ muốn gặp nàng mau
Cho thoả nhớ mong những buổi rầu
Để cái duyên tình kia sớm nở
Rồi không hối tiếc nửa đời sau.
Giữa đời lạc lõng hệt như ai
Suốt năm rong ruổi con đường học
Nào đã biết yêu, cũng chẳng sầu.
ấy thế mà nay tại bởi đâu?
Tội hồn-tê tái, nhói tim đau
Tình tôi trang trải muôn phương tận
Một bước ưu tư, nửa bụng sầu.
Tôi nhớ mỗi lần phải xa nhau
Trộm nhìn cô ấy thật là lâu,
Bóng ai rực rỡ trong lòng tối
Chẳng khiến người tin lại nhuốm sầu.
Tôi lỡ yêu rồi, yêu đậm sâu
Nhưng cô gái ấy nào biết đâu
Bởi tình tôi đã luôn mang giấu
Nào muốn phơi ra để muộn sầu.
Tôi đã không còn thuở vô ưu
Một mình chạy nhảy trong làn gió
Đùa với trăng sao, giỡn với trời;
Tôi giờ chỉ muốn gặp nàng mau
Cho thoả nhớ mong những buổi rầu
Để cái duyên tình kia sớm nở
Rồi không hối tiếc nửa đời sau.