Ngậm Ngùi Bên Ánh Lụn

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Ngậm Ngùi Bên Ánh Lụn

Vội vã về sau hồi chiến trận
Để kịp nhìn ánh lặn rồi tan
Ngậm ngùi đưa tiễn hồn trăng
Rụng rơi biền biệt khuất dần xa xăm!

Em yêu ơi! Muôn phần thống thiết
Nỗi đau thương, da diết lòng anh
Cạnh bên thoi thóp lụn tàn
Tim tình tan nát, ngập tràn khổ đau

Sao chẳng cháy người vào khói lửa
Lại tìm nơi ngóng cửa u hoài
Đang tay ngắt đóa hoa lài
Làm cho vườn thắm từ nay lạnh lùng

Sông biển rộng chập chùng sóng vỗ
Thuyền ngược xuôi nhấp nhố trời mây
Khung xanh vạn cánh xa bay
Vẫn còn lững thững, mà đây nát bờ!

Cho suối lạnh thẫn thờ lữ khách
Bên vách buồn tí tách dòng tuôn
Héo hon ảm đạm trên đường
Đêm nhìn mây xám, uống sương canh tàn…

Em héo gầy, võ vàng thân xác
Anh tái tê, héo hắt tâm cang
Hết rồi mơ mộng chứa chan
Cõi say lồng lộng ánh vàng thang thênh

Còn đâu nữa trăng lên đỉnh núi
Ấm bên nhau những tối cùng xem
Và nghe nhịp đập con tim
Ngân nga, xúc cảm bên thềm mộng mơ

Còn đâu nữa lững lờ sông chảy
Thuyền duyên ta bơi mãi trên dòng
Đong đưa, thổn thức tiếng lòng
Niềm yêu lai láng, mênh mông ngút ngàn…

Giờ đây chỉ có hai hàng
Uyên ương nhỏ giọt, muôn vàn xót xa!...

Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized