Mùa Thu Lười

Tác giả: TRẦN LÂN

Em ơi em!
Mùa thu sao lười vậy?
Thu chẳng chịu cười,
Chẳng buồn nói với ai.
Mùa thu đến!
Lặng thinh bên cửa sổ.
Mùa thu đi!
Sao nặng trĩu tâm hồn?

Nắng hạ chói chang,
Nắng thu lười nhạt lắm.
Nắng chẳng vội vàng,
Chẳng ngột ngạt như hạ sang.
Nắng ơi nắng!
Sao nắng lười quá vậy?
Nắng vẫn mơ màng,
Nắng ngủ nướng bên hàng tre.

Làn gió nhẹ,
Nồng nàn hương hoa sữa.
Hương sen thơm,
Quyện hương cốm thơm nồng.
Lá biếc xanh,
Vẫn tơ vương nắng hạ.
Sang thu lười ,
Lá rụng nhè nhẹ bay.

Mùa hạ tới,
Mưa rào như dệt vải.
Nay thu sang,
Mưa lất phất nhẹ bay.
Hàng phượng vỹ
đỏ au mùa hạ chín.
Hàng sấu chín vàng
đón thu lười quá giang.

Hà Nội mùa thu!
Hàng liễu xanh rủ bóng.
Mặt hồ gươm!
Soi bóng lộc vừng già.
Hàng bách nhật,thạch thảo
đang khoe sắc.
Hoạ mị nõn nà,
nở nụ cười tinh khôi.

Bước vội bước
lang thang trên phố vắng.
Lòng dạt dào,
vương vấn kỷ niệm xưa.
Thu ơi Thu!
Mau mau đi trẩy hội.
Thu vẫn lười!
Thu vội ngủ vào chiều hôm.

T hơ: T rần L ân
HN: 17/09/2018
Chưa phân loại
Uncategorized