Mùa Thu Cổ Tích

Tác giả: Vũ Duy Hiển

Có mùa thu nào xa lắm
Dường như cổ tích không chừng
Có lá vàng rơi đầy lối
Có nắng hanh vàng bâng khuâng
Có chàng trai tuổi vừa lớn
Yêu người con gái tròn trăng

Tình đầu nồng như men rượu
Rực rỡ như lá rừng phong
Huyễn mộng như sương buổi sớm
Ngọt ngào như táo chín thom

Nào hay bình khô rượu hết
Rừng phong lá trụi cành khô
Sương mơ chuyển thành mưa tuyết
Táo thơm đã rụng trước mùa

Nàng về làm dâu phương ấy
Suốt năm chẳng có mùa thu
Chỉ có một mùa thương nhớ
Lặng lẽ theo vào giấc mơ

Chàng mang vết đau vào núi
Trốn mình trong áo nâu sồng
Kinh quên tụng vang sớm tối
Mong tâm gột đuoc bóng nàng

Rồi một mùa thu lặng lẽ
Hồng nhan bạc mệnh qua đời
Mùa thu từng chiều đổ lệ
Lá vàng lót thảm tiễn người

Chàng đưa nàng về chốn cũ
Đắp mồ bên cạnh rừng phong
Mỗi chiều thu sang lá đổ
Chàng ngồi bên mộ tụng kinh

Rồi một ngày thu rực rỡ
Áo nâu gục phủ bên mồ
Chàng theo nàng về vĩnh cửu
Nơi đời chỉ có mùa thu

Vũ Duy Hiển
(Thu 2016)
Chưa phân loại
Uncategorized