Tác giả: Hoa Huyền
Ngỡ ngàng say cảnh làng quê
Một màu no ấm tràn về trong ta
Sông Hồng ngầu đỏ phù sa
Dâu xanh mướt lá, vườn cà tím bông
Mía chen kín bãi ven sông
Khoai, thơm, dưa, bí, ngô đồng bội thu
Lúa vàng trĩu gánh vai… u
Nhãn lồng say lịm lời ru ngọt ngào
Cánh diều no gió khát khao
Lưng trâu tiếng sáo xôn xao nắng hè.
Ngược xuôi tấp nập thuyền, ghe
Chất đầy hàng hóa đang khoe được mùa
Rộn ràng kẻ bán, người mua
Cô em mắt nhãn đong đưa gọi mời
Bưởi, cam ngọt lắm anh ơi!
Cau em thắm với trầu tươi đỏ lòng
Áo nâu chẽn gợi nét cong
Eo thon, da trắng môi hồng dễ thương
Lá răm lúng liếng vấn vương
Không dưng hỏi họ, dọ đường mà chi ?
Dám không ? sắm lễ vu quy ?
Kẻo em ngóng đợi lỡ thì sao đang
Con đò đưa khách dọc, ngang
Mai mơ võng, lọng đón nàng cầu thân
Ấm no hạnh phúc vào xuân
Nhớ thời khốn khó nhọc nhằn khi xưa
Hỏi ai quên nổi nắng mưa?
Ông bà, cha mẹ cày, bừa, cấy thuê
Mùa mưa bão giật vỡ đê
Lũ dâng trắng nước bỏ quê ăn mày
Nắng hè nẻ rãnh, cua say
Tép, tôm, cò, vạc thân gày xác xơ
Vợ con thất thểu bơ phờ
Tay gậy, tay bị mắt mờ chân run
Thương thay thân phận dế, giun
Ba tròng một cổ, dưới bùn nhớp nhơ
Thực dân, đế quốc phởn phơ
Chủ điền phong kiến vét vơ, cường hào…
Đớn đau muôn cảnh ly tao
Hai triệu người chết máu đào tuôn xưa ? (1)
Mấy đời tắm nắng, gội mưa
Mồ hôi thẫm đất vẫn chưa ra người
Có hay đọng giữa đất trời
Tiếng ru của mẹ một đời thâu canh…
*
* *
Hôm nay đứng giữa mầu xanh
Ba phần thế kỷ mới thành ước mơ
Theo chân Bác, phất cao cờ
Vung gươm giành lấy cõi bờ về tay
Ươm mầm gieo hạt đắm say
Mồ hôi đổ xuống đường cày nở hoa
Công-Nông-Trí-Lính một nhà
Xây to, dựng đẹp sơn hà yên, vui
Hết cay đắng… hưởng ngọt bùi
Màu xanh trỗi dậy đẫm mùi hương quê
Ngỡ ngàng say cảnh đam mê
Màu no, ấm ấy tràn trề lòng ta.
(1) Năm 1945 hơn hai triệu người việt nam
chết vì đói, rét và bệnh tật.
Một màu no ấm tràn về trong ta
Sông Hồng ngầu đỏ phù sa
Dâu xanh mướt lá, vườn cà tím bông
Mía chen kín bãi ven sông
Khoai, thơm, dưa, bí, ngô đồng bội thu
Lúa vàng trĩu gánh vai… u
Nhãn lồng say lịm lời ru ngọt ngào
Cánh diều no gió khát khao
Lưng trâu tiếng sáo xôn xao nắng hè.
Ngược xuôi tấp nập thuyền, ghe
Chất đầy hàng hóa đang khoe được mùa
Rộn ràng kẻ bán, người mua
Cô em mắt nhãn đong đưa gọi mời
Bưởi, cam ngọt lắm anh ơi!
Cau em thắm với trầu tươi đỏ lòng
Áo nâu chẽn gợi nét cong
Eo thon, da trắng môi hồng dễ thương
Lá răm lúng liếng vấn vương
Không dưng hỏi họ, dọ đường mà chi ?
Dám không ? sắm lễ vu quy ?
Kẻo em ngóng đợi lỡ thì sao đang
Con đò đưa khách dọc, ngang
Mai mơ võng, lọng đón nàng cầu thân
Ấm no hạnh phúc vào xuân
Nhớ thời khốn khó nhọc nhằn khi xưa
Hỏi ai quên nổi nắng mưa?
Ông bà, cha mẹ cày, bừa, cấy thuê
Mùa mưa bão giật vỡ đê
Lũ dâng trắng nước bỏ quê ăn mày
Nắng hè nẻ rãnh, cua say
Tép, tôm, cò, vạc thân gày xác xơ
Vợ con thất thểu bơ phờ
Tay gậy, tay bị mắt mờ chân run
Thương thay thân phận dế, giun
Ba tròng một cổ, dưới bùn nhớp nhơ
Thực dân, đế quốc phởn phơ
Chủ điền phong kiến vét vơ, cường hào…
Đớn đau muôn cảnh ly tao
Hai triệu người chết máu đào tuôn xưa ? (1)
Mấy đời tắm nắng, gội mưa
Mồ hôi thẫm đất vẫn chưa ra người
Có hay đọng giữa đất trời
Tiếng ru của mẹ một đời thâu canh…
*
* *
Hôm nay đứng giữa mầu xanh
Ba phần thế kỷ mới thành ước mơ
Theo chân Bác, phất cao cờ
Vung gươm giành lấy cõi bờ về tay
Ươm mầm gieo hạt đắm say
Mồ hôi đổ xuống đường cày nở hoa
Công-Nông-Trí-Lính một nhà
Xây to, dựng đẹp sơn hà yên, vui
Hết cay đắng… hưởng ngọt bùi
Màu xanh trỗi dậy đẫm mùi hương quê
Ngỡ ngàng say cảnh đam mê
Màu no, ấm ấy tràn trề lòng ta.
(1) Năm 1945 hơn hai triệu người việt nam
chết vì đói, rét và bệnh tật.