Tác giả: Hồng Dương
Lòng hỏi lòng sao chằng thể bên nhau
Em đừng giận đừng đau buồn hờn trách
Bởi ta cũng xót xa hồn ương ngạnh
Máu khô rồi chết sạch tận trong tâm...
Dẫu biết rằng đời bắt phải lặng câm
Rồi tự bảo kiếp lầm duyên số phận
Hay tại bởi tình chưa là bất tận
Cõi đa đoan nên vẫn mãi đọa đày
Gió mùa đông cứ buốt giá vai gầy
Đêm nay lạnh vai gầy hoa buông lỡ
Tay quờ quạng trong màn sương tan vỡ
Để đêm về hương ngớ ngẫn rơi rơi !
Tiếng chuông chiều xa vọng mãi chơi vơi
Mong manh đến đường đời xa phía trước
Đêm hạnh phúc làm sao mà có được
Khổ một mình chân bước đến hư hao
Gió mùa đông sao cứ mãi thét gào
Cho lạc phách máu đào không muốn chảy
Cho vô tận buồn sầu đau bốc cháy
Cho tới cùng đắng chát mặn cay chua...
Em đâu rồi !...em đã hiểu anh chưa?...
Đời anh đó đông trong lòng tràn ngập
Xin đừng nói kiếp này thêm bầm dập
Để linh hồn đến gặp Chúa trên cao
Trong giao đường ... anh cũng hỏi vì sao
Chúa lặng lặng nhìn thôi mà chẳng nói
Trăng cũng khóc lặng im mà không hỏi
Để sương mờ giăng tới tận muôn nơi....
Hồn tha phương phiêu bạt chốn chơi vơi
Tâm mệt lã rã rời trong vắng lặng
Sầu rơi rớt tình ơi sao cay đắng
Ký ức đầy vác nặng một cung sâu..
Trong thẫn thờ chân bước lạc về đâu
Dõi ánh mắt ngóng sâu vào cõi tủi
Hoàng hôn tím đứng nhìn bên kia núi
Tím hồn anh tím lũi tận trong xương...
Ngã rẽ anh đầy rẫy những phong sương
Trăng nhuộm toc... đêm trường chân bước tiếp
Anh cầu nguyện cho hồn em tội nghiệp
Để ngày kia sang kiếp mới bên nhau....
Để ước mơ dệt bài hát ngàn sâu,
Ta gặp lại cụng đầu thành hình bóng ...
Em đừng giận đừng đau buồn hờn trách
Bởi ta cũng xót xa hồn ương ngạnh
Máu khô rồi chết sạch tận trong tâm...
Dẫu biết rằng đời bắt phải lặng câm
Rồi tự bảo kiếp lầm duyên số phận
Hay tại bởi tình chưa là bất tận
Cõi đa đoan nên vẫn mãi đọa đày
Gió mùa đông cứ buốt giá vai gầy
Đêm nay lạnh vai gầy hoa buông lỡ
Tay quờ quạng trong màn sương tan vỡ
Để đêm về hương ngớ ngẫn rơi rơi !
Tiếng chuông chiều xa vọng mãi chơi vơi
Mong manh đến đường đời xa phía trước
Đêm hạnh phúc làm sao mà có được
Khổ một mình chân bước đến hư hao
Gió mùa đông sao cứ mãi thét gào
Cho lạc phách máu đào không muốn chảy
Cho vô tận buồn sầu đau bốc cháy
Cho tới cùng đắng chát mặn cay chua...
Em đâu rồi !...em đã hiểu anh chưa?...
Đời anh đó đông trong lòng tràn ngập
Xin đừng nói kiếp này thêm bầm dập
Để linh hồn đến gặp Chúa trên cao
Trong giao đường ... anh cũng hỏi vì sao
Chúa lặng lặng nhìn thôi mà chẳng nói
Trăng cũng khóc lặng im mà không hỏi
Để sương mờ giăng tới tận muôn nơi....
Hồn tha phương phiêu bạt chốn chơi vơi
Tâm mệt lã rã rời trong vắng lặng
Sầu rơi rớt tình ơi sao cay đắng
Ký ức đầy vác nặng một cung sâu..
Trong thẫn thờ chân bước lạc về đâu
Dõi ánh mắt ngóng sâu vào cõi tủi
Hoàng hôn tím đứng nhìn bên kia núi
Tím hồn anh tím lũi tận trong xương...
Ngã rẽ anh đầy rẫy những phong sương
Trăng nhuộm toc... đêm trường chân bước tiếp
Anh cầu nguyện cho hồn em tội nghiệp
Để ngày kia sang kiếp mới bên nhau....
Để ước mơ dệt bài hát ngàn sâu,
Ta gặp lại cụng đầu thành hình bóng ...