Tác giả: PHẠM KHANG
Em có tin rằng mỗi ngày em bước lên trên bậc thềm của ngôi đền tình ái trong một niềm vui thơ trẻ của đức tin về một cuộc đời đáng sống...
ngôi đền kia mọc lên trong tâm hồn em bằng hoa thắm đỏ với nụ cười ngời sáng những cung nhạc đổ tình lên bóng tha thiết và hiến dâng...
em đã lớn lên trong muôn ngàn sắc nắng...những đêm trăng êm đềm...những cánh cò bay trắng xoá mênh mang nơi đầu ghềnh cuối bãi...em là hồn của mùa không có tuổi...là lá tơ non cho nhựa sống dâng đầy...
em có lòng yêu để đời bớt đi thù hận...em vẽ trời xanh cho quỷ sứ hoá hiền lương...ôi nước chảy...ôi những miền chìm khuất...có em về sông nước cũng tình hơn...
em có tin rằng em là câu thơ ngọt lành đêm về cho anh bình yên...câu thơ có nụ hôn và có lời em dịu dàng đưa anh tới những bến bờ bao dung đến lạ...
và ơn đời anh đã có em...ngôi đền tình yêu đưa anh đi những ngày say mê mải...rồi hoá cánh thiên thần bay lên nơi có tình em bất tử chẳng lụi tàn...!
ngôi đền kia mọc lên trong tâm hồn em bằng hoa thắm đỏ với nụ cười ngời sáng những cung nhạc đổ tình lên bóng tha thiết và hiến dâng...
em đã lớn lên trong muôn ngàn sắc nắng...những đêm trăng êm đềm...những cánh cò bay trắng xoá mênh mang nơi đầu ghềnh cuối bãi...em là hồn của mùa không có tuổi...là lá tơ non cho nhựa sống dâng đầy...
em có lòng yêu để đời bớt đi thù hận...em vẽ trời xanh cho quỷ sứ hoá hiền lương...ôi nước chảy...ôi những miền chìm khuất...có em về sông nước cũng tình hơn...
em có tin rằng em là câu thơ ngọt lành đêm về cho anh bình yên...câu thơ có nụ hôn và có lời em dịu dàng đưa anh tới những bến bờ bao dung đến lạ...
và ơn đời anh đã có em...ngôi đền tình yêu đưa anh đi những ngày say mê mải...rồi hoá cánh thiên thần bay lên nơi có tình em bất tử chẳng lụi tàn...!