Duyên

Tác giả: Phùng Quang Thuận

Như chiếc lá bồ đề
Ép giữa kinh Bát Nhã
Trong một mùa kiết hạ
Nơi tịnh xá xa xa
Duyên tình như thế đó
Chỉ là một sát na
Trong vô chung vô thỉ
Chỉ là một vọng ý
Trong một mùa an cư
Của một đời tu sĩ...
Có muôn ngàn chiếc lá
Sao lại rơi chiếc này ?
Ngọn gió từ đâu tới. ?
Gió nào làm lá rơi ?
Xuống mủi giày hành giả
Sao lại trong chiều này ?
Mà không trong chiều khác ?
Sao lại trong mùa này ?
Mà không qua mùa khác ?
Khởi một niệm hoan lạc
Cũng là một nghiệp duyên..!

Qua một mùa an cư
Các thiền sư lên đường
Bước chân bền hoằng dương
Chiếc lá còn quên lại
Giữa lòng buồn kinh thơm
Trong thiền phòng u tịch .
Chú tiểu lòng chơn như
Vâng lời ngài viện chủ
Xếp kinh lại trên các
Mang lá chôn vườn chùa..!
Lau sạch những trần cấu
Hết một mùa dưỡng tu...

Lòng kinh rồi thôi thơm
Trang kinh rồi úa vàng
Chiếc lá rồi mục rã
Cùng chút tình thi tăng..!

Mùa an cư đã qua
Tịnh xá mầu thanh tịnh
Gió mát lại xa về
Thổi cây đề rụng lá
Gieo duyên xuống đường trần
Rơi vào ai ? Bước chân
Nhân quả có nhân quả. ?
Nợ duyên còn nợ duyên ???

PQT
Chưa phân loại
Uncategorized