Dương Cầm

Tác giả: Huỳnh Thế Phong

Phím Dương Cầm thả từng nốt hoa mỹ
Khúc bolero nhẹ nhàng từ cô kỹ nữ buôn hương
Nghe chút đau thương
Nắn nót khúc Nghê Thường thành cái nghiệp...

Thanh âm cứ tạo thành chuỗi nối tiếp:
"Khi biết em mang kiếp cầm ca..."
Nghe rất xa hoa
Ai biết đâu trong ấy vỡ oà nước mắt...

Dương Cầm bỗng nhiên im bặt
Ký ức ùa về réo rắc ngày xưa
Xưa là thân gỗ Bạch Dương chẳng ngại nắng mưa
Nhưng nay phải chứng kiến cảnh đón đưa giả tạo...

Nhớ thân Bạch Dương ngày xưa kiêu ngạo
Nay làm phím Dương Cầm điên đảo trắng đen
Để làm trò mua vui cho mấy kẻ say men
Chúng giàu có kim tiền nhưng nghèo hèn nhân cách...

Cô kỹ nữ vội vàng khiển trách
Hãy trở về thực tại với nhịp phách Dương Cầm
Đừng mong mỏi xa xăm
Như thân cô đang cam chịu tối tăm đời kỹ nữ...

Thanh âm bỗng trở nên giận dữ
Dàn trải đục ngầu chẳng thứ tự buông lơi
"Đừng nói nữa em ơi, xin đừng nói đến tình đời..."
Cô kỹ nữ với Dương Cầm nấc nghẹn lời chua chát...

HTP 01/05/2018
Chưa phân loại
Uncategorized