Tác giả: Ngô Quang Võ
Đêm trừ tịch khói nhang loang phòng vắng
Ta cùng ta soi bóng ngửa nghiêng buồn
Làn khói quyện ngoằn ngoèo lòng buông lắng
Bấy thương đau sâu thẫm tận tâm hồn .
Xuân lại đến cuộc đời thêm tuổi nữa
Bàn tay đơn xe giá lạnh quê người
Mắt trông hòai ngày tháng lạnh lùng trôi
Nghe chua xót chôn sâu đời tỵ nạn .
Biết san đâu tình thầy cùng nghĩa bạn
Giũ chút lòng trong giây phút ưu tư
Hơi sức mòn bầu nhiệt huyết còn dư ...
Mà nghiệt ngã đẩy xô nguồn máu kiệt .
Đoái trông Xuân , Xuân muôn đời bất diệt
Xuân bao giờ Xuân cũng đẹp như hoa
Nhưng , Xuân về gieo ảm đạm trong ta
Tay lần lữa đếm Xuân dường đã mỏi .
VN
Ta cùng ta soi bóng ngửa nghiêng buồn
Làn khói quyện ngoằn ngoèo lòng buông lắng
Bấy thương đau sâu thẫm tận tâm hồn .
Xuân lại đến cuộc đời thêm tuổi nữa
Bàn tay đơn xe giá lạnh quê người
Mắt trông hòai ngày tháng lạnh lùng trôi
Nghe chua xót chôn sâu đời tỵ nạn .
Biết san đâu tình thầy cùng nghĩa bạn
Giũ chút lòng trong giây phút ưu tư
Hơi sức mòn bầu nhiệt huyết còn dư ...
Mà nghiệt ngã đẩy xô nguồn máu kiệt .
Đoái trông Xuân , Xuân muôn đời bất diệt
Xuân bao giờ Xuân cũng đẹp như hoa
Nhưng , Xuân về gieo ảm đạm trong ta
Tay lần lữa đếm Xuân dường đã mỏi .
VN